Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 24
2024-11-11 12:00:03
Tô Khanh Mộng rút tay về, cười vô tội: "Đừng như vậy chứ, buổi tối đi taxi đắt lắm, cái túi em kiếm được từ trên người anh vẫn còn chưa bán được đâu."
"..." Phương Mặc nhìn vào mắt cô, quả nhiên thấy được phần tinh ranh và tính toán trong đáy mắt cô.
"Em thật sự muốn hợp tác với anh, em rất cần khoản thù lao này, cũng rất cần người giúp em xóa cái bài đăng bôi xấu trên diễn đàn trường kia." Để Phương Mặc tin tưởng mình, Tô Khanh Mộng mở to đôi mắt, trông rất vô tội.
Phương Mặc hiếm khi mềm lòng, nhưng cô lại nói: "Hay là thế này, chúng ta chia năm năm được không, đây là thành ý lớn nhất của em rồi đó."
"..." Anh đóng băng chút mềm lòng ít ỏi đó lại, lạnh lùng lặp lại: "Xuống xe."
"Thật sự muốn em xuống xe sao?" Tô Khanh Mộng nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn luôn ngoan ngoãn lắm mà, chỉ có hai ngày nay là về muộn thôi... Những người ngày hôm qua còn ngồi ở đầu ngõ không?"
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn xuống xe, chỉ là dáng vẻ cắn môi của cô trông cũng có vẻ sợ hãi lắm.
Ánh mắt Phương Mặc lướt qua khuôn mặt cô, chiếc áo ngắn bên trên và chiếc váy ngắn hoàn hảo để lộ đôi chân dài bên dưới, anh im lặng đạp xe một lúc rồi đột nhiên quay lại, dừng trước mặt Tô Khanh Mộng, lạnh lùng nói: "Lên xe."
"Vâng!" Tô Khanh Mộng cười rạng rỡ, nhanh nhẹn leo lên xe đạp.
Phương Mặc không quay đầu lại, sợ nhìn thấy sự toan tính trong mắt cô rồi lại hối hận.
Khoảng cách từ nhà hàng Tây anh làm đến khu nhà tập thể cũng không quá xa, đạp xe chỉ mất nửa giờ. Ban đầu, Tô Khanh Mộng cũng chỉ thỉnh thoảng mới đụng một chút vào lưng Phương Mặc. Phương Mặc cau mày không nói gì, nhưng không ngờ Tô Khanh Mộng càng lúc càng quá đáng, cả người đã dựa hẳn vào người anh. Cách lớp áo phông mỏng, khuôn mặt cô nhẹ nhàng cọ qua, sự ái muội đó thật sự là khiến người ta bối rối…
Anh đột ngột phanh xe quay lại, thấy Tô Khanh Mộng suýt ngã khỏi yên xe, anh mới vô thức đưa tay ra kéo cô vào lòng. Trong đêm tối tĩnh lặng này, mùi hương đặc biệt của con gái lại càng thêm rõ ràng, bao trùm toàn bộ bầu không khí xung quanh anh.
Tim Phương Mặc đập nhanh, trong mắt là sự ảo não vì bị mắc mưu, nhưng bất ngờ là Tô Khanh Mộng lại mở to đôi mắt mơ màng, như vừa ngủ mơ mà tỉnh dậy.
"Đến nơi rồi sao?" Giọng cô còn mang theo chút buồn ngủ, mềm mại khiến người ta mềm hết cả lòng.
Phương Mặc chỉ do dự một chút rồi đẩy cô ra khỏi vòng tay mình: "Đi thêm hai bước nữa là đến rồi."
Tô Khanh Mộng giống như một chú mèo vừa mới tỉnh dậy, hai tay đưa lên mắt dụi đi dụi lại, một lúc sau, trong mắt cô mới khôi phục sự tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu nhìn Phương Mặc, sau khi rút đi sự toan tính, trong ánh mắt của cô chỉ còn lại vẻ trong sáng, sạch sẽ: "Đàn anh cũng về nhà sớm đi nhé, ngủ ngon."
Có lẽ là cô vẫn chưa tỉnh hẳn, dáng đi còn hơi lảo đảo, cứ thế đi vào cửa tòa nhà rồi không còn nhìn thấy nữa.
Phương Mặc đứng trước cửa tòa nhà chứ không rời đi, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang trốn sau cột đèn đường cách đó không xa.
"..." Phương Mặc nhìn vào mắt cô, quả nhiên thấy được phần tinh ranh và tính toán trong đáy mắt cô.
"Em thật sự muốn hợp tác với anh, em rất cần khoản thù lao này, cũng rất cần người giúp em xóa cái bài đăng bôi xấu trên diễn đàn trường kia." Để Phương Mặc tin tưởng mình, Tô Khanh Mộng mở to đôi mắt, trông rất vô tội.
Phương Mặc hiếm khi mềm lòng, nhưng cô lại nói: "Hay là thế này, chúng ta chia năm năm được không, đây là thành ý lớn nhất của em rồi đó."
"..." Anh đóng băng chút mềm lòng ít ỏi đó lại, lạnh lùng lặp lại: "Xuống xe."
"Thật sự muốn em xuống xe sao?" Tô Khanh Mộng nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn luôn ngoan ngoãn lắm mà, chỉ có hai ngày nay là về muộn thôi... Những người ngày hôm qua còn ngồi ở đầu ngõ không?"
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn xuống xe, chỉ là dáng vẻ cắn môi của cô trông cũng có vẻ sợ hãi lắm.
Ánh mắt Phương Mặc lướt qua khuôn mặt cô, chiếc áo ngắn bên trên và chiếc váy ngắn hoàn hảo để lộ đôi chân dài bên dưới, anh im lặng đạp xe một lúc rồi đột nhiên quay lại, dừng trước mặt Tô Khanh Mộng, lạnh lùng nói: "Lên xe."
"Vâng!" Tô Khanh Mộng cười rạng rỡ, nhanh nhẹn leo lên xe đạp.
Phương Mặc không quay đầu lại, sợ nhìn thấy sự toan tính trong mắt cô rồi lại hối hận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng cách từ nhà hàng Tây anh làm đến khu nhà tập thể cũng không quá xa, đạp xe chỉ mất nửa giờ. Ban đầu, Tô Khanh Mộng cũng chỉ thỉnh thoảng mới đụng một chút vào lưng Phương Mặc. Phương Mặc cau mày không nói gì, nhưng không ngờ Tô Khanh Mộng càng lúc càng quá đáng, cả người đã dựa hẳn vào người anh. Cách lớp áo phông mỏng, khuôn mặt cô nhẹ nhàng cọ qua, sự ái muội đó thật sự là khiến người ta bối rối…
Anh đột ngột phanh xe quay lại, thấy Tô Khanh Mộng suýt ngã khỏi yên xe, anh mới vô thức đưa tay ra kéo cô vào lòng. Trong đêm tối tĩnh lặng này, mùi hương đặc biệt của con gái lại càng thêm rõ ràng, bao trùm toàn bộ bầu không khí xung quanh anh.
Tim Phương Mặc đập nhanh, trong mắt là sự ảo não vì bị mắc mưu, nhưng bất ngờ là Tô Khanh Mộng lại mở to đôi mắt mơ màng, như vừa ngủ mơ mà tỉnh dậy.
"Đến nơi rồi sao?" Giọng cô còn mang theo chút buồn ngủ, mềm mại khiến người ta mềm hết cả lòng.
Phương Mặc chỉ do dự một chút rồi đẩy cô ra khỏi vòng tay mình: "Đi thêm hai bước nữa là đến rồi."
Tô Khanh Mộng giống như một chú mèo vừa mới tỉnh dậy, hai tay đưa lên mắt dụi đi dụi lại, một lúc sau, trong mắt cô mới khôi phục sự tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu nhìn Phương Mặc, sau khi rút đi sự toan tính, trong ánh mắt của cô chỉ còn lại vẻ trong sáng, sạch sẽ: "Đàn anh cũng về nhà sớm đi nhé, ngủ ngon."
Có lẽ là cô vẫn chưa tỉnh hẳn, dáng đi còn hơi lảo đảo, cứ thế đi vào cửa tòa nhà rồi không còn nhìn thấy nữa.
Phương Mặc đứng trước cửa tòa nhà chứ không rời đi, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang trốn sau cột đèn đường cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro