Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 27
2024-11-11 12:00:03
"..." Lăng Uyên Bạch và Phương Mặc đều khựng lại, Lăng Uyên Bạch nhìn đôi mắt đào hoa cong như trăng non của Tô Khanh Mộng, không nhịn được cười khẽ, cuối cùng vẫn add WeChat của cô.
Tô Khanh Mộng thêm được WeChat, nụ cười sâu thêm vài phần. Đợi Lăng Uyên Bạch lái xe đi, khi cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Phương Mặc, cô lại không hề nao núng chút nào, mà chỉ nũng nịu hỏi: "Đàn anh, sao anh còn nắm tay em thế?"
Phương Mặc lúc này mới nhận ra là tay anh vẫn đặt trên cánh tay cô, lòng bàn tay lập tức trở nên nóng bỏng, anh vội buông cô ra, trong lòng cũng sinh ra vài phần tức giận không rõ nguyên do.
Tô Khanh Mộng chỉ xem như là mình không biết anh đang bực bội, cười khanh khách mà tạm biệt anh. Cô quay đầu bước vào lớp học của khoa Tài chính, liền nhìn thấy Lục Dao Tình đang ủ rũ ngồi một mình ở hàng cuối, mà nhóm bạn thân thường ngày của cô ấy thì vẫn ngồi ở hàng đầu mà cô ấy vẫn thích ngồi, lại còn liên tục ngoái đầu nhìn cô ấy nữa chứ.
Khi Tô Khanh Mộng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô nghe thấy Lục Dao Tình buồn bã nói: "Có thể để mình ngồi một mình ở hàng cuối không?"
"Dao Tình, sao vậy?" Tô Khanh Mộng cũng học theo cô ấy mà nằm bò trên bàn, Lục Dao Tình vừa quay đầu lại là đã bắt gặp nhau đôi mắt đầy tủi thân của Tô Khanh Mộng rồi: "Nếu vừa rồi mình làm gì sai, mình có thể xin lỗi."
Đối diện với đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù kia, trái tim Lục Dao Tình lập tức mềm nhũn cả ra. Cô ấy quả thực là rất buồn bã khó chịu, nhưng điều này không liên quan đến Tô Khanh Mộng cả.
"Không liên quan đến cậu, mình chỉ hơi không khỏe..." Lục Dao Tình do dự một chút, hỏi: "Cậu và đàn anh Phương Mặc... quan hệ rất tốt sao?"
Như thể không biết rằng đột nhiên cô ấy lại hỏi như vậy, mặt Tô Khanh Mộng lập tức đỏ bừng lên, một lúc lâu sau mới lén lút nhìn xung quanh, kéo Lục Dao Tình lại, nói với cô ấy: "Mình và Phương Mặc mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là người khá lạnh lùng, cũng không biết chúng mình có thể hẹn hò được bao lâu nữa, vì vậy mình chỉ nói với cậu thôi đó, cậu nhất định đừng nói với người khác nhé!"
"Dao Tình? Cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm..."
Lục Dao Tình nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Khanh Mộng, bên tai là từng tiếng nổ vang trời, đến nỗi những gì cô nói sau đó, Lục Dao Tình đều không còn nghe rõ nữa.
"Dao Tình?" Tô Khanh Mộng lại gọi cô ấy một tiếng.
Lục Dao Tình miễn cưỡng cười nói: "Mình thấy đàn anh Phương Mặc là người khá tốt, hai người nhất định có thể lâu dài..."
Lời còn chưa dứt, nước mắt Lục Dao Tình đã không kìm được mà rơi xuống, rồi cuối cùng, cô ấy không nhịn được nữa, cứ thế khóc òa lên. Lần thất tình đầu tiên trong đời lại đến quá đột ngột, cô ấy không chịu đựng nổi.
Lục Dao Tình trước mắt khóc rất đáng thương, Tô Khanh Mộng là đầu sỏ gây tội, nhất thời cũng sinh ra một chút áy náy, lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, nhẹ giọng dỗ dành:
Tô Khanh Mộng thêm được WeChat, nụ cười sâu thêm vài phần. Đợi Lăng Uyên Bạch lái xe đi, khi cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Phương Mặc, cô lại không hề nao núng chút nào, mà chỉ nũng nịu hỏi: "Đàn anh, sao anh còn nắm tay em thế?"
Phương Mặc lúc này mới nhận ra là tay anh vẫn đặt trên cánh tay cô, lòng bàn tay lập tức trở nên nóng bỏng, anh vội buông cô ra, trong lòng cũng sinh ra vài phần tức giận không rõ nguyên do.
Tô Khanh Mộng chỉ xem như là mình không biết anh đang bực bội, cười khanh khách mà tạm biệt anh. Cô quay đầu bước vào lớp học của khoa Tài chính, liền nhìn thấy Lục Dao Tình đang ủ rũ ngồi một mình ở hàng cuối, mà nhóm bạn thân thường ngày của cô ấy thì vẫn ngồi ở hàng đầu mà cô ấy vẫn thích ngồi, lại còn liên tục ngoái đầu nhìn cô ấy nữa chứ.
Khi Tô Khanh Mộng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô nghe thấy Lục Dao Tình buồn bã nói: "Có thể để mình ngồi một mình ở hàng cuối không?"
"Dao Tình, sao vậy?" Tô Khanh Mộng cũng học theo cô ấy mà nằm bò trên bàn, Lục Dao Tình vừa quay đầu lại là đã bắt gặp nhau đôi mắt đầy tủi thân của Tô Khanh Mộng rồi: "Nếu vừa rồi mình làm gì sai, mình có thể xin lỗi."
Đối diện với đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù kia, trái tim Lục Dao Tình lập tức mềm nhũn cả ra. Cô ấy quả thực là rất buồn bã khó chịu, nhưng điều này không liên quan đến Tô Khanh Mộng cả.
"Không liên quan đến cậu, mình chỉ hơi không khỏe..." Lục Dao Tình do dự một chút, hỏi: "Cậu và đàn anh Phương Mặc... quan hệ rất tốt sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như thể không biết rằng đột nhiên cô ấy lại hỏi như vậy, mặt Tô Khanh Mộng lập tức đỏ bừng lên, một lúc lâu sau mới lén lút nhìn xung quanh, kéo Lục Dao Tình lại, nói với cô ấy: "Mình và Phương Mặc mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là người khá lạnh lùng, cũng không biết chúng mình có thể hẹn hò được bao lâu nữa, vì vậy mình chỉ nói với cậu thôi đó, cậu nhất định đừng nói với người khác nhé!"
"Dao Tình? Cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm..."
Lục Dao Tình nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Khanh Mộng, bên tai là từng tiếng nổ vang trời, đến nỗi những gì cô nói sau đó, Lục Dao Tình đều không còn nghe rõ nữa.
"Dao Tình?" Tô Khanh Mộng lại gọi cô ấy một tiếng.
Lục Dao Tình miễn cưỡng cười nói: "Mình thấy đàn anh Phương Mặc là người khá tốt, hai người nhất định có thể lâu dài..."
Lời còn chưa dứt, nước mắt Lục Dao Tình đã không kìm được mà rơi xuống, rồi cuối cùng, cô ấy không nhịn được nữa, cứ thế khóc òa lên. Lần thất tình đầu tiên trong đời lại đến quá đột ngột, cô ấy không chịu đựng nổi.
Lục Dao Tình trước mắt khóc rất đáng thương, Tô Khanh Mộng là đầu sỏ gây tội, nhất thời cũng sinh ra một chút áy náy, lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, nhẹ giọng dỗ dành:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro