Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 34
2024-11-11 12:00:03
Lục Dao Tình là lần đầu tiên ngồi đối diện với Phương Mặc, có lẽ là đã buông bỏ mối tình đơn phương chưa kịp trưởng thành mà đã héo úa kia, thế nên cô ấy không hề cảm thấy căng thẳng gì cả, ngược lại còn dùng ánh mắt bắt bẻ của “người nhà gái” để nhìn Phương Mặc nữa. Cô ấy không khỏi cảm thấy tủi thân thay Tô Khanh Mộng: Tô Khanh Mộng bận rộn trước sau, lúc thì gắp thức ăn cho cô ấy, lúc thì gắp thức ăn cho Phương Mặc, còn Phương Mặc thì suốt quá trình chỉ im lặng ăn; có khi Tô Khanh Mộng giao tiếp bằng ánh mắt với anh thì anh thậm chí còn né tránh nữa chứ.
Phương Mặc ăn rất nhanh, khi anh buông đũa xuống thì hai cô gái vẫn chưa ăn được bao nhiêu. Anh im lặng đứng dậy ra ngoài một lát rồi nhanh chóng quay lại, im lặng ngồi đó. Tô Khanh Mộng liên tục nhìn anh, dường như ám chỉ anh có thể đi được rồi, mà anh thì vẫn ngồi đến cuối cùng.
Anh ngồi đó như một pho tượng, suốt quá trình không có biểu cảm gì, cũng không lấy điện thoại ra chơi, khiến cho hai cô gái dù có nhiều chủ đề để buôn đến mấy thì cũng không thể nói tiếp được, vội vàng kết thúc bữa cơm này.
Lúc đi Tô Khanh Mộng định đi thanh toán thì Phương Mặc nhàn nhạt nói một câu: “Đã trả rồi.” Vừa nãy anh ra ngoài là để trả tiền.
Lục Dao Tình đi phía sau bọn họ, cho nên nhìn rõ từng động tác của bọn họ, bọn họ đi song song nhưng Tô Khanh Mộng luôn chủ động nắm tay Phương Mặc, tay Phương Mặc chỉ hơi hơi cong một chút, cũng không nắm lại tay Tô Khanh Mộng. Cô ấy đột nhiên nhớ lại trước đó Tô Khanh Mộng cũng nói là “Là do mình nắm tay đàn anh”, mà trước khi Phương Mặc đến Tô Khanh Mộng vẫn luôn đứng ở cửa đợi anh… Càng quan sát cô ấy càng thấy tủi thân thay Tô Khanh Mộng, Phương Mặc lạnh lùng quá thể, chẳng biết đối xử tốt với người khác chút nào.
Lục Dao Tình là người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy. Sau khi trở về, cô ấy liền nói với Tô Khanh Mộng: “Một người đàn ông to xác mà còn phải để cậu chủ động mọi lúc như thế là làm sao, Khanh Mộng à, cậu không thể chiều anh ta quá được.” Tô Khanh Mộng giống như mọi cô gái nhỏ đang chìm đắm trong tình yêu khác, chỉ cười cực kỳ hạnh phúc: “Không sao đâu, tính cách anh ấy vốn vậy đó, mình có thể chủ động hơn một chút mà.”
Lục Dao Tình lắc đầu, có chút tiếc nuối là rèn sắt không thành thép. Khi gặp Lăng Uyên Bạch cô ấy còn bảo Lăng Uyên Bạch để ý đến mấy anh thanh niên giỏi giang xung quanh một chút, cô ấy muốn giới thiệu vài người cho Tô Khanh Mộng, để cô có thể mở rộng tầm mắt, rằng đàn ông không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được. Hơn nữa, nếu bên cạnh Tô Khanh Mộng có rất nhiều người ưu tú thì cũng có thể tăng thêm cảm giác nguy cơ của Phương Mặc một chút, để anh chủ động hơn với Khanh Mộng nhà cô.
Lăng Uyên Bạch đẩy gọng kính, cười nói: “Không phải cô ấy có bạn trai rồi sao? Hay là Dao Tình em…”
Phương Mặc ăn rất nhanh, khi anh buông đũa xuống thì hai cô gái vẫn chưa ăn được bao nhiêu. Anh im lặng đứng dậy ra ngoài một lát rồi nhanh chóng quay lại, im lặng ngồi đó. Tô Khanh Mộng liên tục nhìn anh, dường như ám chỉ anh có thể đi được rồi, mà anh thì vẫn ngồi đến cuối cùng.
Anh ngồi đó như một pho tượng, suốt quá trình không có biểu cảm gì, cũng không lấy điện thoại ra chơi, khiến cho hai cô gái dù có nhiều chủ đề để buôn đến mấy thì cũng không thể nói tiếp được, vội vàng kết thúc bữa cơm này.
Lúc đi Tô Khanh Mộng định đi thanh toán thì Phương Mặc nhàn nhạt nói một câu: “Đã trả rồi.” Vừa nãy anh ra ngoài là để trả tiền.
Lục Dao Tình đi phía sau bọn họ, cho nên nhìn rõ từng động tác của bọn họ, bọn họ đi song song nhưng Tô Khanh Mộng luôn chủ động nắm tay Phương Mặc, tay Phương Mặc chỉ hơi hơi cong một chút, cũng không nắm lại tay Tô Khanh Mộng. Cô ấy đột nhiên nhớ lại trước đó Tô Khanh Mộng cũng nói là “Là do mình nắm tay đàn anh”, mà trước khi Phương Mặc đến Tô Khanh Mộng vẫn luôn đứng ở cửa đợi anh… Càng quan sát cô ấy càng thấy tủi thân thay Tô Khanh Mộng, Phương Mặc lạnh lùng quá thể, chẳng biết đối xử tốt với người khác chút nào.
Lục Dao Tình là người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy. Sau khi trở về, cô ấy liền nói với Tô Khanh Mộng: “Một người đàn ông to xác mà còn phải để cậu chủ động mọi lúc như thế là làm sao, Khanh Mộng à, cậu không thể chiều anh ta quá được.” Tô Khanh Mộng giống như mọi cô gái nhỏ đang chìm đắm trong tình yêu khác, chỉ cười cực kỳ hạnh phúc: “Không sao đâu, tính cách anh ấy vốn vậy đó, mình có thể chủ động hơn một chút mà.”
Lục Dao Tình lắc đầu, có chút tiếc nuối là rèn sắt không thành thép. Khi gặp Lăng Uyên Bạch cô ấy còn bảo Lăng Uyên Bạch để ý đến mấy anh thanh niên giỏi giang xung quanh một chút, cô ấy muốn giới thiệu vài người cho Tô Khanh Mộng, để cô có thể mở rộng tầm mắt, rằng đàn ông không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được. Hơn nữa, nếu bên cạnh Tô Khanh Mộng có rất nhiều người ưu tú thì cũng có thể tăng thêm cảm giác nguy cơ của Phương Mặc một chút, để anh chủ động hơn với Khanh Mộng nhà cô.
Lăng Uyên Bạch đẩy gọng kính, cười nói: “Không phải cô ấy có bạn trai rồi sao? Hay là Dao Tình em…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro