Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 45
2024-11-11 12:00:03
Lăng Uyên Bạch cười khẽ một tiếng, dường như đã sớm đoán được Tô Khanh Mộng sẽ nói như vậy, y không nặng không nhẹ mà chỉ ra: “Cô không phải đã nói với cô ta rằng đây là đồ giả rồi sao? Phương Mặc sẽ không phân biệt được thật giả đâu.”
“Nhưng em và Dao Tình chơi thân với nhau, cô ấy sẽ phân biệt được.” Tô Khanh Mộng đã sớm tìm được bia đỡ đạn cho mình tồi.
Lăng Uyên Bạch nhẹ nhàng liếc cô một cái, đưa tay về phía cô, cô ngoan ngoãn lấy sợi dây chuyền ra khỏi túi.
“Đến đây.” Lăng Uyên Bạch chủ động để cô lại gần, nhìn thấy trong mắt cô có một chút do dự, y lại nghĩ đến giọng nói của cô khi để Phương Mặc đeo dây chuyền cho mình hôm đó, cực kỳ nũng nịu và mềm mại——
Cô có vẻ thoái mái với Phương Mặc hơn so với y, khi đối mặt với y, cô sẽ cân nhắc trong chốc lát, mặc dù cái chốc lát đó rất khó để nhận ra, nhưng nếu phải là vì đã không nghe thấy thái độ của cô đối với Phương Mặc, y cũng sẽ không nắm bắt được sự khác biệt nhỏ nhặt này.
Lăng Uyên Bạch không thích sự khác biệt này cho lắm.
Tô Khanh Mộng ngoan ngoãn đưa cổ ra, mùi hương trên người cô rất nhạt, nhưng nước hoa y xịt lại không thể che đi mùi hương này, tay y khẽ khựng lại, nhanh chóng đeo sợi dây chuyền về lại vị trí cũ.
“Đừng có tháo ra nữa.” Lăng Uyên Bạch nhàn nhạt nói: “Giấy chứng nhận giám định trang sức và giấy chứng nhận giao dịch đấu giá của sợi dây chuyền này đều đang nằm trong tay tôi, nếu cô dám mang ra ngoài bán, đoàn luật sư của tập đoàn nhà họ Lăng nhất định sẽ khiến cô phải mang tội danh trộm cắp đấy.”
Đây là lời đe dọa trắng trợn của y.
"Nếu đã quý giá như vậy…” Tô Khanh Mộng do dự muốn trả lại sợi dây chuyền cho y.
“Chỉ có thể đeo trên người cô, đừng làm tôi không vui.” Lăng Uyên Bạch nói.
Tô Khanh Mộng nhìn y, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối trên khuôn mặt y. Dùng một món trang sức quý giá như vậy để làm máy nghe trộm và thiết bị định vị ư, cô cũng không biết Lăng Uyên Bạch nghĩ như thế nào nữa, tóm lại là không được bình thường cho lắm.
Thực ra lần đầu tiên gặp Lăng Uyên Bạch, cô đã nhận ra sự bất thường của y, cũng không biết là do y đã biết thân thế của mình từ sớm, hay là...
Ánh mắt cô vô tình lướt qua chiếc đồng hồ trên tay y, Lăng Uyên Bạch cũng nhạy bén mà nhận ra điều đó, y thoáng liếc nhìn ra bên ngoài - bên rìa khu đất trũng nước toàn là bụi lau sậy cao cao, cho dù có giết người ở đây thì cũng sẽ không ai có thể phát hiện ra được.
“Tô Khanh Mộng.” Y đột nhiên gọi đầy đủ tên cô, sau đó quay đầu, phá lệ nghiêm túc mà nhìn Tô Khanh Mộng: “Trước mặt người khác, nhớ mang cho chắc cái mặt nạ của cô đi, đừng có tháo ra.”
Làm một kẻ đeo mặt nạ giống như y, rồi cùng y chìm vào bóng tối, đừng tùy tiện đeo vào rồi lại tháo ra một cách tùy tiện như vậy, khiến lớp ngụy trang của y trở thành trò cười, cũng làm y nảy sinh lòng đố kỵ và ý muốn phá hủy tất cả.
“Nhưng em và Dao Tình chơi thân với nhau, cô ấy sẽ phân biệt được.” Tô Khanh Mộng đã sớm tìm được bia đỡ đạn cho mình tồi.
Lăng Uyên Bạch nhẹ nhàng liếc cô một cái, đưa tay về phía cô, cô ngoan ngoãn lấy sợi dây chuyền ra khỏi túi.
“Đến đây.” Lăng Uyên Bạch chủ động để cô lại gần, nhìn thấy trong mắt cô có một chút do dự, y lại nghĩ đến giọng nói của cô khi để Phương Mặc đeo dây chuyền cho mình hôm đó, cực kỳ nũng nịu và mềm mại——
Cô có vẻ thoái mái với Phương Mặc hơn so với y, khi đối mặt với y, cô sẽ cân nhắc trong chốc lát, mặc dù cái chốc lát đó rất khó để nhận ra, nhưng nếu phải là vì đã không nghe thấy thái độ của cô đối với Phương Mặc, y cũng sẽ không nắm bắt được sự khác biệt nhỏ nhặt này.
Lăng Uyên Bạch không thích sự khác biệt này cho lắm.
Tô Khanh Mộng ngoan ngoãn đưa cổ ra, mùi hương trên người cô rất nhạt, nhưng nước hoa y xịt lại không thể che đi mùi hương này, tay y khẽ khựng lại, nhanh chóng đeo sợi dây chuyền về lại vị trí cũ.
“Đừng có tháo ra nữa.” Lăng Uyên Bạch nhàn nhạt nói: “Giấy chứng nhận giám định trang sức và giấy chứng nhận giao dịch đấu giá của sợi dây chuyền này đều đang nằm trong tay tôi, nếu cô dám mang ra ngoài bán, đoàn luật sư của tập đoàn nhà họ Lăng nhất định sẽ khiến cô phải mang tội danh trộm cắp đấy.”
Đây là lời đe dọa trắng trợn của y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu đã quý giá như vậy…” Tô Khanh Mộng do dự muốn trả lại sợi dây chuyền cho y.
“Chỉ có thể đeo trên người cô, đừng làm tôi không vui.” Lăng Uyên Bạch nói.
Tô Khanh Mộng nhìn y, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối trên khuôn mặt y. Dùng một món trang sức quý giá như vậy để làm máy nghe trộm và thiết bị định vị ư, cô cũng không biết Lăng Uyên Bạch nghĩ như thế nào nữa, tóm lại là không được bình thường cho lắm.
Thực ra lần đầu tiên gặp Lăng Uyên Bạch, cô đã nhận ra sự bất thường của y, cũng không biết là do y đã biết thân thế của mình từ sớm, hay là...
Ánh mắt cô vô tình lướt qua chiếc đồng hồ trên tay y, Lăng Uyên Bạch cũng nhạy bén mà nhận ra điều đó, y thoáng liếc nhìn ra bên ngoài - bên rìa khu đất trũng nước toàn là bụi lau sậy cao cao, cho dù có giết người ở đây thì cũng sẽ không ai có thể phát hiện ra được.
“Tô Khanh Mộng.” Y đột nhiên gọi đầy đủ tên cô, sau đó quay đầu, phá lệ nghiêm túc mà nhìn Tô Khanh Mộng: “Trước mặt người khác, nhớ mang cho chắc cái mặt nạ của cô đi, đừng có tháo ra.”
Làm một kẻ đeo mặt nạ giống như y, rồi cùng y chìm vào bóng tối, đừng tùy tiện đeo vào rồi lại tháo ra một cách tùy tiện như vậy, khiến lớp ngụy trang của y trở thành trò cười, cũng làm y nảy sinh lòng đố kỵ và ý muốn phá hủy tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro