Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Anh Chỉ Mong Cô...
2024-11-04 15:03:39
Anh không ngờ rằng, theo thời gian, sự cậu ý của anh dành cho Lê Mạt không những không giảm đi, mà còn càng ngày càng sâu sắc. Anh muốn từ trong bóng tối bước ra trước mặt cô, muốn cô nhận ra sự tồn tại của mình.
Nhưng Lê Mạt là người luôn cảnh giác cao với người khác. Anh đã thử tiếp cận cô vài lần, nhưng cô thậm chí không buồn nhìn anh. Khuôn mặt điển trai của anh cũng trở nên vô dụng.
Sau đó, khi Lê Mạt chạy ngược xuôi vì theo đuổi ước mơ, anh lại bị nhiệt huyết của cô truyền cảm hứng. Anh quyết định rằng mình sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân trước, rồi mới xuất hiện trước mặt cô.
Rồi anh đi nước ngoài bốn năm. Khi anh trở về, Lê Mạt đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, xung quanh không thiếu người theo đuổi. Khi anh chuẩn bị theo đuổi cô, thì người bạn thân Liễu Bác Văn của anh gặp tai nạn. Để cứu anh ta, cánh tay trái của anh suýt bị tàn phế.
Anh nghĩ, một cô gái như Lê Mạt xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên đời. Anh không muốn xuất hiện trước mặt cô với tư cách một người tàn phế, vì thế anh lại một lần nữa lùi bước.
Trong lúc đó, anh vừa chú ý đến mọi tin tức về cô, vừa yên tâm điều trị cánh tay của mình. Đến khi anh đã hồi phục và có thể theo đuổi cô một cách khỏe mạnh, thì lại nhận được tin cô đã ở bên Kiều Nhất Chu.
Năm đó, anh đã từng có ý định đánh chết Kiều Nhất Chu.
Nhưng vì cô đã chọn Kiều Nhất Chu, anh đành tôn trọng quyết định của cô. Anh không phải loại người hèn hạ đi phá hoại hạnh phúc của người khác, huống hồ gì Kiều Nhất Chu là em họ của anh.
Vì vậy, anh từ bỏ. Thậm chí khi biết Kiều Nhất Chu làm cô buồn vì chuyện của Lương Sở Duyệt, anh còn dạy dỗ Kiều Nhất Chu rất nghiêm khắc. Anh chỉ mong cô được hạnh phúc, không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Khi đang ở nước ngoài, nghe tin bà ngoại của cô bị bệnh, cô không thể đặt được lịch hẹn với anh, anh lập tức trở về nước.
Cuộc gặp gỡ tại bệnh viện lần này, ban đầu anh đã thuyết phục bản thân coi cô như em dâu. Nhưng không ngờ, cô và Kiều Nhất Chu đã đi đến hồi kết.
Không ai biết rằng, khi anh nghe cuộc nói chuyện giữa cô và bạn thân trong bóng tối, lòng anh đã vui sướng và phấn khích đến mức nào.
Là anh họ của Kiều Nhất Chu, khi nghe tin em trai thất tình, đáng ra anh phải đồng cảm sâu sắc. Nhưng trời ạ, anh thật sự quá vui mừng, chỉ thiếu điều muốn bắn pháo hoa ăn mừng thôi!
Sự phấn khích khó lòng kiềm chế, nên mới có những chuyện sau đó. Đàm Tín Nguyên nói, theo đuổi phụ nữ thì phải mặt dày. Thực ra, sau khi gặp cô, cái gọi là thể diện đối với anh không còn quan trọng nữa.
Anh nói rằng mình là fan của cô, chỉ để kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cố ý yêu cầu cô vẽ một bức tranh khỏa thân của anh, chỉ là muốn tạo ra cơ hội để hai người có sự tương tác tiếp theo.
Sau khi nghe lời Đàm Tín Nguyên, anh thậm chí đã có một ý nghĩ điên rồ.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc cô độc thân, anh phải tìm mọi cách, với tốc độ nhanh nhất để đưa cô tới cục dân chính...
Kiều Nhất Chu vội vàng mở cửa bước vào, lúc đó Kiều Túc đang ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh, không phải anh đang ở đây sao? Thế mà y tá lại bảo anh đi rồi, đúng là quá đáng!”
Kiều Túc mở mắt, kéo rèm cửa lại, xoay ghế rồi đứng dậy, kéo tay áo lên, để lộ cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc. Anh chậm rãi mở nút áo sơ mi đầu tiên, rồi tùy ý chỉnh lại.
“Lại đây.”
Nhưng Lê Mạt là người luôn cảnh giác cao với người khác. Anh đã thử tiếp cận cô vài lần, nhưng cô thậm chí không buồn nhìn anh. Khuôn mặt điển trai của anh cũng trở nên vô dụng.
Sau đó, khi Lê Mạt chạy ngược xuôi vì theo đuổi ước mơ, anh lại bị nhiệt huyết của cô truyền cảm hứng. Anh quyết định rằng mình sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân trước, rồi mới xuất hiện trước mặt cô.
Rồi anh đi nước ngoài bốn năm. Khi anh trở về, Lê Mạt đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, xung quanh không thiếu người theo đuổi. Khi anh chuẩn bị theo đuổi cô, thì người bạn thân Liễu Bác Văn của anh gặp tai nạn. Để cứu anh ta, cánh tay trái của anh suýt bị tàn phế.
Anh nghĩ, một cô gái như Lê Mạt xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên đời. Anh không muốn xuất hiện trước mặt cô với tư cách một người tàn phế, vì thế anh lại một lần nữa lùi bước.
Trong lúc đó, anh vừa chú ý đến mọi tin tức về cô, vừa yên tâm điều trị cánh tay của mình. Đến khi anh đã hồi phục và có thể theo đuổi cô một cách khỏe mạnh, thì lại nhận được tin cô đã ở bên Kiều Nhất Chu.
Năm đó, anh đã từng có ý định đánh chết Kiều Nhất Chu.
Nhưng vì cô đã chọn Kiều Nhất Chu, anh đành tôn trọng quyết định của cô. Anh không phải loại người hèn hạ đi phá hoại hạnh phúc của người khác, huống hồ gì Kiều Nhất Chu là em họ của anh.
Vì vậy, anh từ bỏ. Thậm chí khi biết Kiều Nhất Chu làm cô buồn vì chuyện của Lương Sở Duyệt, anh còn dạy dỗ Kiều Nhất Chu rất nghiêm khắc. Anh chỉ mong cô được hạnh phúc, không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Khi đang ở nước ngoài, nghe tin bà ngoại của cô bị bệnh, cô không thể đặt được lịch hẹn với anh, anh lập tức trở về nước.
Cuộc gặp gỡ tại bệnh viện lần này, ban đầu anh đã thuyết phục bản thân coi cô như em dâu. Nhưng không ngờ, cô và Kiều Nhất Chu đã đi đến hồi kết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ai biết rằng, khi anh nghe cuộc nói chuyện giữa cô và bạn thân trong bóng tối, lòng anh đã vui sướng và phấn khích đến mức nào.
Là anh họ của Kiều Nhất Chu, khi nghe tin em trai thất tình, đáng ra anh phải đồng cảm sâu sắc. Nhưng trời ạ, anh thật sự quá vui mừng, chỉ thiếu điều muốn bắn pháo hoa ăn mừng thôi!
Sự phấn khích khó lòng kiềm chế, nên mới có những chuyện sau đó. Đàm Tín Nguyên nói, theo đuổi phụ nữ thì phải mặt dày. Thực ra, sau khi gặp cô, cái gọi là thể diện đối với anh không còn quan trọng nữa.
Anh nói rằng mình là fan của cô, chỉ để kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cố ý yêu cầu cô vẽ một bức tranh khỏa thân của anh, chỉ là muốn tạo ra cơ hội để hai người có sự tương tác tiếp theo.
Sau khi nghe lời Đàm Tín Nguyên, anh thậm chí đã có một ý nghĩ điên rồ.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc cô độc thân, anh phải tìm mọi cách, với tốc độ nhanh nhất để đưa cô tới cục dân chính...
Kiều Nhất Chu vội vàng mở cửa bước vào, lúc đó Kiều Túc đang ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh, không phải anh đang ở đây sao? Thế mà y tá lại bảo anh đi rồi, đúng là quá đáng!”
Kiều Túc mở mắt, kéo rèm cửa lại, xoay ghế rồi đứng dậy, kéo tay áo lên, để lộ cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc. Anh chậm rãi mở nút áo sơ mi đầu tiên, rồi tùy ý chỉnh lại.
“Lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro