Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Lê Mạt, Người Đ...
2024-11-04 15:03:39
Trong mắt người ngoài, Kiều Túc là một đứa con cưng của ông trời: xuất thân tốt, ngoại hình đẹp, tiền đồ xán lạn, không bệnh không lo. Cuộc đời của anh dường như luôn thuận buồm xuôi gió, mang hào quang rực rỡ, liên tục nhận được học bổng, thành thạo piano, taekwondo, các loại ngôn ngữ... Bất cứ thứ gì Kiều Túc muốn, anh đều đạt được.
Giống như năm đó, khi ông nội Kiều muốn anh kế thừa gia tộc, Kiều Túc lại dùng chính sức mạnh của mình để chống lại ông cụ cố chấp nhất nhà họ Kiều, rời khỏi gia đình để theo đuổi giấc mơ làm bác sĩ. Nhà họ Kiều có người vui mừng, cũng có người ghen tị. Họ vui vì mất đi một đối thủ đáng gờm, ghen tị vì ngay cả ông cụ nghiêm khắc nhất cũng phải nhượng bộ trước anh.
Có lẽ vì được trời phú cho tài năng và cơ hội, nên bản chất của Kiều Túc là kiêu ngạo và không dễ dàng khuất phục. Cuộc đời anh, 99% mọi thứ đều suôn sẻ. Chỉ có duy nhất 1% còn lại là tình cảm — con đường tình duyên lận đận, thiếu vắng tình yêu.
Từ nhỏ đến lớn, anh không thích chơi cùng các bạn nữ. Những cô gái luôn theo sau Kiều Nhất Chu khiến anh khó chịu, anh cảm thấy họ phiền phức, hay khóc nhè, thật sự không đáng yêu chút nào.
Khi còn học cấp hai, có người đã yêu đương, anh cảm thấy họ thật ngốc nghếch. Khoảng thời gian quý giá đó sao lại không dùng để học tập mà lại lãng phí vào chuyện yêu đương? Quả là đáng tiếc.
Sau này, khi đến tuổi yêu đương, lịch sử tình trường của anh vẫn hoàn toàn trống rỗng, nhưng anh không bận tâm. Anh nghĩ phụ nữ là gánh nặng, là sự cản trở, khiến anh không thể tiến bộ nhanh hơn, nên anh không cần.
Càng thành công, anh lại càng cảm thấy trống rỗng. Vào năm 22 tuổi, anh đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ và gặp phải một trận lở tuyết. Anh bị vùi lấp trong tuyết lạnh. May mắn thay, có một cô bé nhìn thấy anh và gọi gia đình đến cứu anh lên từ đống tuyết. Khi anh hoàn toàn hồi phục, những người cứu anh đã rời đi.
Sau đó, anh tình cờ thấy bức ảnh của danh họa nổi tiếng Lê Sùng. Anh nhận ra rằng Lê Sùng chính là ông ngoại của cô bé đã cứu anh. Anh mơ hồ nhớ lại rằng cô bé đó đã gọi ông ấy là "ông ngoại".
Vì vậy, khi biết Lê Sùng tổ chức một buổi triển lãm tranh, anh đã đến tham dự và tìm thấy cô bé đã cứu mình. Suốt buổi triển lãm, anh âm thầm đi theo cô, nghe thấy mọi người gọi cô là Lê Mạt và biết rằng bức tranh "Bãi Cạn", có phong cách hoàn toàn khác với tranh của Lê Sùng, chính là tác phẩm của cô.
Lê Mạt, anh nhớ mãi cái tên này, nhớ mãi cô gái này — người đã cứu anh, cũng là người... anh yêu.
Ban đầu, Kiều Túc nghĩ rằng mình đã phát điên. Những giấc mơ của anh luôn hiện lên hình bóng màu hồng của cô trên núi tuyết, là dáng vẻ cô cố gắng đào bới lớp tuyết dày để cứu anh. Những giấc mơ ấy cứ ám ảnh mãi, không thể nào quên. Đến khi gặp lại cô, anh cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình như được lấp đầy. Thậm chí, dù anh không hề hứng thú với nghệ thuật, anh cũng sẵn sàng chi ra số tiền lớn để tranh mua bức "Bãi Cạn".
Điều đó thật không bình thường, bởi vì anh không ngừng nhớ về một người phụ nữ.
Khi Đàm Tín Nguyên biết chuyện này, anh ta nói với anh một cách chắc chắn: “Anh Túc, chắc chắn anh thích cô gái đó rồi, theo đuổi đi.”
Theo đuổi sao? Kiều Túc đã không làm vậy.
Thứ nhất, cô gái này quá trẻ, anh không thể ra tay. Thứ hai, anh cần thời gian để xác định xem mình có thật sự thích Lê Mạt hay không. Anh cho rằng có lẽ mình chỉ cảm kích cô mà thôi.
Anh thích chứng minh mọi chuyện bằng thời gian. Vì vậy, anh đã âm thầm quan sát Lê Mạt suốt hai năm. Trong khoảng thời gian đó, tên tuổi của cô dần trở nên nổi tiếng trong giới hội họa, và anh luôn cậu ý đến mọi tin tức liên quan đến cô.
Giống như năm đó, khi ông nội Kiều muốn anh kế thừa gia tộc, Kiều Túc lại dùng chính sức mạnh của mình để chống lại ông cụ cố chấp nhất nhà họ Kiều, rời khỏi gia đình để theo đuổi giấc mơ làm bác sĩ. Nhà họ Kiều có người vui mừng, cũng có người ghen tị. Họ vui vì mất đi một đối thủ đáng gờm, ghen tị vì ngay cả ông cụ nghiêm khắc nhất cũng phải nhượng bộ trước anh.
Có lẽ vì được trời phú cho tài năng và cơ hội, nên bản chất của Kiều Túc là kiêu ngạo và không dễ dàng khuất phục. Cuộc đời anh, 99% mọi thứ đều suôn sẻ. Chỉ có duy nhất 1% còn lại là tình cảm — con đường tình duyên lận đận, thiếu vắng tình yêu.
Từ nhỏ đến lớn, anh không thích chơi cùng các bạn nữ. Những cô gái luôn theo sau Kiều Nhất Chu khiến anh khó chịu, anh cảm thấy họ phiền phức, hay khóc nhè, thật sự không đáng yêu chút nào.
Khi còn học cấp hai, có người đã yêu đương, anh cảm thấy họ thật ngốc nghếch. Khoảng thời gian quý giá đó sao lại không dùng để học tập mà lại lãng phí vào chuyện yêu đương? Quả là đáng tiếc.
Sau này, khi đến tuổi yêu đương, lịch sử tình trường của anh vẫn hoàn toàn trống rỗng, nhưng anh không bận tâm. Anh nghĩ phụ nữ là gánh nặng, là sự cản trở, khiến anh không thể tiến bộ nhanh hơn, nên anh không cần.
Càng thành công, anh lại càng cảm thấy trống rỗng. Vào năm 22 tuổi, anh đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ và gặp phải một trận lở tuyết. Anh bị vùi lấp trong tuyết lạnh. May mắn thay, có một cô bé nhìn thấy anh và gọi gia đình đến cứu anh lên từ đống tuyết. Khi anh hoàn toàn hồi phục, những người cứu anh đã rời đi.
Sau đó, anh tình cờ thấy bức ảnh của danh họa nổi tiếng Lê Sùng. Anh nhận ra rằng Lê Sùng chính là ông ngoại của cô bé đã cứu anh. Anh mơ hồ nhớ lại rằng cô bé đó đã gọi ông ấy là "ông ngoại".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, khi biết Lê Sùng tổ chức một buổi triển lãm tranh, anh đã đến tham dự và tìm thấy cô bé đã cứu mình. Suốt buổi triển lãm, anh âm thầm đi theo cô, nghe thấy mọi người gọi cô là Lê Mạt và biết rằng bức tranh "Bãi Cạn", có phong cách hoàn toàn khác với tranh của Lê Sùng, chính là tác phẩm của cô.
Lê Mạt, anh nhớ mãi cái tên này, nhớ mãi cô gái này — người đã cứu anh, cũng là người... anh yêu.
Ban đầu, Kiều Túc nghĩ rằng mình đã phát điên. Những giấc mơ của anh luôn hiện lên hình bóng màu hồng của cô trên núi tuyết, là dáng vẻ cô cố gắng đào bới lớp tuyết dày để cứu anh. Những giấc mơ ấy cứ ám ảnh mãi, không thể nào quên. Đến khi gặp lại cô, anh cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình như được lấp đầy. Thậm chí, dù anh không hề hứng thú với nghệ thuật, anh cũng sẵn sàng chi ra số tiền lớn để tranh mua bức "Bãi Cạn".
Điều đó thật không bình thường, bởi vì anh không ngừng nhớ về một người phụ nữ.
Khi Đàm Tín Nguyên biết chuyện này, anh ta nói với anh một cách chắc chắn: “Anh Túc, chắc chắn anh thích cô gái đó rồi, theo đuổi đi.”
Theo đuổi sao? Kiều Túc đã không làm vậy.
Thứ nhất, cô gái này quá trẻ, anh không thể ra tay. Thứ hai, anh cần thời gian để xác định xem mình có thật sự thích Lê Mạt hay không. Anh cho rằng có lẽ mình chỉ cảm kích cô mà thôi.
Anh thích chứng minh mọi chuyện bằng thời gian. Vì vậy, anh đã âm thầm quan sát Lê Mạt suốt hai năm. Trong khoảng thời gian đó, tên tuổi của cô dần trở nên nổi tiếng trong giới hội họa, và anh luôn cậu ý đến mọi tin tức liên quan đến cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro