Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Bác Sĩ Kiều, Cá...
2024-11-04 15:03:39
Lê Mạt gật đầu, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường trong lời nói đó, bình thản đáp: “Tất nhiên là có.”
Kiều Túc gõ nhẹ ngón tay lên bàn, động tác dần chậm lại, hỏi: “Cô có thấy không thoải mái không?”
Lê Mạt vẫn không nhận ra điều gì bất thường trong câu hỏi này, liền giải thích:
“Lần đầu tiên chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng sau khi vượt qua được rào cản tâm lý, đối với chúng tôi, cơ thể con người cũng giống như các bác sĩ nhìn bệnh nhân thôi, đều là khỏa thân. Chúng tôi thì thưởng thức nghệ thuật, còn các bác sĩ thì nghiên cứu cơ quan.”
Động tác gõ ngón tay của Kiều Túc từ từ dừng lại, hỏi tiếp: “Cô thường xuyên vẽ không?”
Lê Mạt lắc đầu, thầm nghĩ sao anh này hỏi nhiều thế, lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Hồi còn đi học thì vẽ nhiều, nhưng sau khi ra trường thì không vẽ nữa.”
Ánh mắt Kiều Túc thoáng qua một nét tối tăm, nhìn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp, gợi cảm đến mức không chịu được:
“Được rồi, vậy cô lấy tôi làm mẫu vẽ một bức đi.” Nói xong, anh chậm rãi thêm hai chữ, “Toàn thân.”
Lê Mạt sững người. Ban đầu cô nghĩ chỉ là vẽ một mẫu khỏa thân thôi thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi ngẫm lại lời nói của anh, cô bỗng cảm thấy lúng túng:
“Bác sĩ Kiều, cái này... không ổn đâu.”
Mặc dù ngay từ lần đầu gặp anh, cô đã tràn đầy cảm hứng nghệ thuật, nhưng đó chỉ đơn thuần là mong muốn vẽ chân dung của anh, hoàn toàn không phải là vẽ tranh khỏa thân.
Kiều Túc thản nhiên nói: “Có gì mà không ổn? Vừa rồi cô nói rằng trong mắt các cô, cơ thể khỏa thân là nghệ thuật mà? Tôi là mẫu cũng không thấy khó chịu, vậy cô, một họa sĩ, còn e ngại gì?”
Lê Mạt lấy lại bình tĩnh, từ chối: “Nói thì nói thế, nhưng mà... bạn trai tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Nghe vậy, Kiều Túc nhìn cô với vẻ thích thú, nụ cười lạ lùng của anh khiến Lê Mạt nổi da gà.
“Bạn trai? Tôi nghe cuộc điện thoại của cô khi nãy, hôm nay hai người đã chia tay, mà cô còn đụng phải cô bạn thanh mai của bạn trai nữa. Ừm, chính là Kiều Nhất Chu đúng không?”
Lê Mạt trố mắt nhìn anh, không ngờ rằng cuộc trò chuyện giữa cô và Thất Thất đều đã lọt vào tai anh. Cô cảm thấy không vui, cau mày định nói gì đó, thì Kiều Túc lại từ tốn lên tiếng.
“Thực ra tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi rất thích tranh của cô, lại tình cờ muốn có một bức chân dung của mình thôi. Nếu cô thấy khó xử, cô có thể từ chối.”
Nói rồi, anh như ngập ngừng vuốt cằm, mang theo vẻ lúng túng:
“Còn về chuyện của bà ngoại cô, tôi sẽ cố gắng sắp xếp. Nhưng việc thay đổi lịch phẫu thuật rất phiền phức, không cẩn thận còn có thể gây ra rắc rối với người nhà bệnh nhân... Nói chung, tôi sẽ cố hết sức.”
Nghe đến đây, Lê Mạt cảm thấy mình có chút ích kỷ. Người ta đã gánh rủi ro lớn như vậy, chỉ đổi lấy một bức tranh thôi mà cô không chịu thì có phải hơi quá không? Nghĩ tới nghĩ lui, Lê Mạt thử thăm dò:
“Cũng không phải là không thể vẽ... Nhưng mà... không cởi đồ được không?”
Dù anh trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng chỉ cần tưởng tượng anh khỏa thân đứng trước mặt mình là cô đã thấy... tội lỗi!
Kiều Túc nhìn cô cười, lắc đầu: “Tôi chỉ có một nguyện vọng này thôi.”
Thấy Lê Mạt trông có vẻ khó xử, đôi mày nhíu lại, Kiều Túc chậm rãi đưa tay ra.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Lê Mạt ngạc nhiên, còn Kiều Túc nhẹ nhàng giải thích: “Bà ngoại cô tạm thời không sao, yêu cầu của tôi cô có thể suy nghĩ thêm. Trước hết hãy lưu số điện thoại của tôi, nếu cuối cùng cô vẫn từ chối, cũng không sao.”
Thấy cô chưa phản ứng, Kiều Túc ngừng lại một chút, rồi như vô tình nhắc nhở:
“Ngày mai tôi sẽ không có ở Vân Thành, phải một tuần nữa mới về. Nếu bà ngoại cô có vấn đề gì, cô có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nghe anh nói vậy, Lê Mạt lập tức đưa điện thoại cho anh, và chân thành nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn bác sĩ Kiều.”
Kiều Túc gõ nhẹ ngón tay lên bàn, động tác dần chậm lại, hỏi: “Cô có thấy không thoải mái không?”
Lê Mạt vẫn không nhận ra điều gì bất thường trong câu hỏi này, liền giải thích:
“Lần đầu tiên chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng sau khi vượt qua được rào cản tâm lý, đối với chúng tôi, cơ thể con người cũng giống như các bác sĩ nhìn bệnh nhân thôi, đều là khỏa thân. Chúng tôi thì thưởng thức nghệ thuật, còn các bác sĩ thì nghiên cứu cơ quan.”
Động tác gõ ngón tay của Kiều Túc từ từ dừng lại, hỏi tiếp: “Cô thường xuyên vẽ không?”
Lê Mạt lắc đầu, thầm nghĩ sao anh này hỏi nhiều thế, lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Hồi còn đi học thì vẽ nhiều, nhưng sau khi ra trường thì không vẽ nữa.”
Ánh mắt Kiều Túc thoáng qua một nét tối tăm, nhìn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp, gợi cảm đến mức không chịu được:
“Được rồi, vậy cô lấy tôi làm mẫu vẽ một bức đi.” Nói xong, anh chậm rãi thêm hai chữ, “Toàn thân.”
Lê Mạt sững người. Ban đầu cô nghĩ chỉ là vẽ một mẫu khỏa thân thôi thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi ngẫm lại lời nói của anh, cô bỗng cảm thấy lúng túng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bác sĩ Kiều, cái này... không ổn đâu.”
Mặc dù ngay từ lần đầu gặp anh, cô đã tràn đầy cảm hứng nghệ thuật, nhưng đó chỉ đơn thuần là mong muốn vẽ chân dung của anh, hoàn toàn không phải là vẽ tranh khỏa thân.
Kiều Túc thản nhiên nói: “Có gì mà không ổn? Vừa rồi cô nói rằng trong mắt các cô, cơ thể khỏa thân là nghệ thuật mà? Tôi là mẫu cũng không thấy khó chịu, vậy cô, một họa sĩ, còn e ngại gì?”
Lê Mạt lấy lại bình tĩnh, từ chối: “Nói thì nói thế, nhưng mà... bạn trai tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Nghe vậy, Kiều Túc nhìn cô với vẻ thích thú, nụ cười lạ lùng của anh khiến Lê Mạt nổi da gà.
“Bạn trai? Tôi nghe cuộc điện thoại của cô khi nãy, hôm nay hai người đã chia tay, mà cô còn đụng phải cô bạn thanh mai của bạn trai nữa. Ừm, chính là Kiều Nhất Chu đúng không?”
Lê Mạt trố mắt nhìn anh, không ngờ rằng cuộc trò chuyện giữa cô và Thất Thất đều đã lọt vào tai anh. Cô cảm thấy không vui, cau mày định nói gì đó, thì Kiều Túc lại từ tốn lên tiếng.
“Thực ra tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi rất thích tranh của cô, lại tình cờ muốn có một bức chân dung của mình thôi. Nếu cô thấy khó xử, cô có thể từ chối.”
Nói rồi, anh như ngập ngừng vuốt cằm, mang theo vẻ lúng túng:
“Còn về chuyện của bà ngoại cô, tôi sẽ cố gắng sắp xếp. Nhưng việc thay đổi lịch phẫu thuật rất phiền phức, không cẩn thận còn có thể gây ra rắc rối với người nhà bệnh nhân... Nói chung, tôi sẽ cố hết sức.”
Nghe đến đây, Lê Mạt cảm thấy mình có chút ích kỷ. Người ta đã gánh rủi ro lớn như vậy, chỉ đổi lấy một bức tranh thôi mà cô không chịu thì có phải hơi quá không? Nghĩ tới nghĩ lui, Lê Mạt thử thăm dò:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng không phải là không thể vẽ... Nhưng mà... không cởi đồ được không?”
Dù anh trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng chỉ cần tưởng tượng anh khỏa thân đứng trước mặt mình là cô đã thấy... tội lỗi!
Kiều Túc nhìn cô cười, lắc đầu: “Tôi chỉ có một nguyện vọng này thôi.”
Thấy Lê Mạt trông có vẻ khó xử, đôi mày nhíu lại, Kiều Túc chậm rãi đưa tay ra.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Lê Mạt ngạc nhiên, còn Kiều Túc nhẹ nhàng giải thích: “Bà ngoại cô tạm thời không sao, yêu cầu của tôi cô có thể suy nghĩ thêm. Trước hết hãy lưu số điện thoại của tôi, nếu cuối cùng cô vẫn từ chối, cũng không sao.”
Thấy cô chưa phản ứng, Kiều Túc ngừng lại một chút, rồi như vô tình nhắc nhở:
“Ngày mai tôi sẽ không có ở Vân Thành, phải một tuần nữa mới về. Nếu bà ngoại cô có vấn đề gì, cô có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nghe anh nói vậy, Lê Mạt lập tức đưa điện thoại cho anh, và chân thành nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn bác sĩ Kiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro