Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Cô Đã Từng Vẽ T...
2024-11-04 15:03:39
Mấy năm nay, sức khỏe của bà ngoại Lê Mạt không tốt, trái tim luôn có vấn đề. Cô muốn đưa bà ấy đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng bà ấy lại rất sợ vào viện, dù có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu.
Ông ngoại bảo rằng đó là di chứng của quá khứ. Năm xưa, mẹ của Lê Mạt gặp tai nạn giao thông, bà ngoại ở bệnh viện túc trực mấy đêm liền, cuối cùng vẫn phải chứng kiến người thân ra đi ngay trước mắt mình. Kể từ đó, bà ngoại không thể bước chân vào bệnh viện nữa.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, bà ấy đã thấy khó chịu. Thường ngày, nếu có bệnh tật, bà ấy chỉ uống thuốc hoặc tìm đến y học cổ truyền. May mắn thay, những năm qua, bà ấy chưa mắc phải căn bệnh nguy hiểm nào.
Lê Mạt đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bà ấy đến bệnh viện kiểm tra, cô sớm đã nghe nói về danh tiếng của “bàn tay vàng” Kiều Túc, chuyên gia phẫu thuật tim nổi tiếng ở Vân Thành.
Nhưng mãi mà cô không đặt được lịch khám của Kiều Túc, lại không quen biết ai trong bệnh viện để nhờ vả. Vì vậy, họ đành đặt lịch với một bác sĩ khác để làm kiểm tra trước.
Kết quả kiểm tra cho thấy bà ấy cần phải nhập viện. Tuy nhiên, bà ngoại không đồng ý ở lại. Chiều nay, Lê Mạt và cậu đã phải hết lời dỗ dành mới đưa được bà ấy vào viện.
Tối nay, cô đến dự buổi gặp mặt bạn bè, để cậu ở lại trông bà. Vì chuyện với Lương Sở Duyệt nên khi quay lại, cô không dám đến gặp bà ngoại, sợ bà ấy sẽ lo lắng khi thấy vết thương trên trán mình.
Cô cứ nghĩ hôm nay mình đã quá xui xẻo, nhưng không ngờ cái xui này lại mang đến chút may mắn bất ngờ: cô vô tình gặp được chính Kiều Túc!
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng của Kiều Túc, giọng Lê Mạt run rẩy hỏi: “Sao... sao vậy? Bác sĩ Kiều, rất nghiêm trọng sao?”
Kiều Túc xoa xoa chân mày, giọng trầm hẳn xuống: “Có chút nghiêm trọng.”
Anh không giải thích nhiều, chỉ nói nhẹ bốn chữ, nhưng bốn chữ ấy lại khiến Lê Mạt sợ hãi, sống mũi cay xè, nước mắt rưng rưng.
Thấy vẻ mặt đáng thương và hoảng loạn của cô, Kiều Túc dịu giọng, nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể cứu.”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt Lê Mạt bừng lên niềm vui. Kiều Túc liếc nhìn cô, rồi khẽ thở dài.
“Nhưng lịch phẫu thuật của tôi đã kín đến cuối năm. Nếu bà cô không làm phẫu thuật sớm, e rằng sẽ không kịp.”
Tinh thần của Lê Mạt lập tức rơi xuống, cô buồn bã cúi đầu. Bất chợt, cô nghĩ ra điều gì đó, ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng, thăm dò:
“Bác sĩ Kiều, anh nói anh là fan của tôi đúng không? Hay là thế này, anh giúp tôi nghĩ cách, tôi tặng anh một bức tranh, hai bức cũng được.”
Kiều Túc nhướng mày, như thể nghe thấy một câu chuyện hài hước.
“Mỗi bức tranh của cô ít nhất cũng đáng giá sáu con số, tôi mà nhận thì chẳng phải là nhận hối lộ sao? Tôi và cô đâu có thù oán gì, sao cô cứ nghĩ đến chuyện hại tôi vậy?”
Lê Mạt sốt ruột: “Không phải thế, anh là fan của tôi, tôi là thần tượng của anh, tôi tặng quà cho anh sao lại thành hối lộ được? Hoặc là... anh mua đi, một bức một hào, hai bức, tôi bán cho anh hai hào.”
Kiều Túc sững người, rồi bật cười trước lời nói của cô. Thấy ánh mắt ngập tràn lo lắng và sợ hãi của cô, anh dần dần kìm nén nụ cười.
“Yêu cầu của thần tượng, đương nhiên tôi không thể không giúp. Chỉ là, tặng tranh thì không được, hay là cô vẽ giúp tôi một bức, tôi sẽ trả tiền mua lại.”
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Lê Mạt vui mừng, gật đầu đồng ý: “Được thôi, anh muốn vẽ cái gì?”
Kiều Túc không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, mà lại như vô tình hỏi:
“Khi còn học ở Học Viện Mỹ thuật, cô đã từng vẽ tranh người thật chưa? Ý tôi là... vẽ tranh khỏa thân hoàn toàn, của nam giới?”
Ông ngoại bảo rằng đó là di chứng của quá khứ. Năm xưa, mẹ của Lê Mạt gặp tai nạn giao thông, bà ngoại ở bệnh viện túc trực mấy đêm liền, cuối cùng vẫn phải chứng kiến người thân ra đi ngay trước mắt mình. Kể từ đó, bà ngoại không thể bước chân vào bệnh viện nữa.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, bà ấy đã thấy khó chịu. Thường ngày, nếu có bệnh tật, bà ấy chỉ uống thuốc hoặc tìm đến y học cổ truyền. May mắn thay, những năm qua, bà ấy chưa mắc phải căn bệnh nguy hiểm nào.
Lê Mạt đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bà ấy đến bệnh viện kiểm tra, cô sớm đã nghe nói về danh tiếng của “bàn tay vàng” Kiều Túc, chuyên gia phẫu thuật tim nổi tiếng ở Vân Thành.
Nhưng mãi mà cô không đặt được lịch khám của Kiều Túc, lại không quen biết ai trong bệnh viện để nhờ vả. Vì vậy, họ đành đặt lịch với một bác sĩ khác để làm kiểm tra trước.
Kết quả kiểm tra cho thấy bà ấy cần phải nhập viện. Tuy nhiên, bà ngoại không đồng ý ở lại. Chiều nay, Lê Mạt và cậu đã phải hết lời dỗ dành mới đưa được bà ấy vào viện.
Tối nay, cô đến dự buổi gặp mặt bạn bè, để cậu ở lại trông bà. Vì chuyện với Lương Sở Duyệt nên khi quay lại, cô không dám đến gặp bà ngoại, sợ bà ấy sẽ lo lắng khi thấy vết thương trên trán mình.
Cô cứ nghĩ hôm nay mình đã quá xui xẻo, nhưng không ngờ cái xui này lại mang đến chút may mắn bất ngờ: cô vô tình gặp được chính Kiều Túc!
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng của Kiều Túc, giọng Lê Mạt run rẩy hỏi: “Sao... sao vậy? Bác sĩ Kiều, rất nghiêm trọng sao?”
Kiều Túc xoa xoa chân mày, giọng trầm hẳn xuống: “Có chút nghiêm trọng.”
Anh không giải thích nhiều, chỉ nói nhẹ bốn chữ, nhưng bốn chữ ấy lại khiến Lê Mạt sợ hãi, sống mũi cay xè, nước mắt rưng rưng.
Thấy vẻ mặt đáng thương và hoảng loạn của cô, Kiều Túc dịu giọng, nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể cứu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt Lê Mạt bừng lên niềm vui. Kiều Túc liếc nhìn cô, rồi khẽ thở dài.
“Nhưng lịch phẫu thuật của tôi đã kín đến cuối năm. Nếu bà cô không làm phẫu thuật sớm, e rằng sẽ không kịp.”
Tinh thần của Lê Mạt lập tức rơi xuống, cô buồn bã cúi đầu. Bất chợt, cô nghĩ ra điều gì đó, ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng, thăm dò:
“Bác sĩ Kiều, anh nói anh là fan của tôi đúng không? Hay là thế này, anh giúp tôi nghĩ cách, tôi tặng anh một bức tranh, hai bức cũng được.”
Kiều Túc nhướng mày, như thể nghe thấy một câu chuyện hài hước.
“Mỗi bức tranh của cô ít nhất cũng đáng giá sáu con số, tôi mà nhận thì chẳng phải là nhận hối lộ sao? Tôi và cô đâu có thù oán gì, sao cô cứ nghĩ đến chuyện hại tôi vậy?”
Lê Mạt sốt ruột: “Không phải thế, anh là fan của tôi, tôi là thần tượng của anh, tôi tặng quà cho anh sao lại thành hối lộ được? Hoặc là... anh mua đi, một bức một hào, hai bức, tôi bán cho anh hai hào.”
Kiều Túc sững người, rồi bật cười trước lời nói của cô. Thấy ánh mắt ngập tràn lo lắng và sợ hãi của cô, anh dần dần kìm nén nụ cười.
“Yêu cầu của thần tượng, đương nhiên tôi không thể không giúp. Chỉ là, tặng tranh thì không được, hay là cô vẽ giúp tôi một bức, tôi sẽ trả tiền mua lại.”
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Lê Mạt vui mừng, gật đầu đồng ý: “Được thôi, anh muốn vẽ cái gì?”
Kiều Túc không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, mà lại như vô tình hỏi:
“Khi còn học ở Học Viện Mỹ thuật, cô đã từng vẽ tranh người thật chưa? Ý tôi là... vẽ tranh khỏa thân hoàn toàn, của nam giới?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro