Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Bảo Cô Ấy Chờ T...
2024-11-04 15:03:39
Liêu Thất Thất bước vào bếp, nhận lấy bát mì bò từ tay Lê Mạt, rồi ăn ngay một miếng lớn.
“Tớ vừa nghe thấy cái tên Lương Sở Duyệt. Sao thế? Con hồ ly đó gọi cho cậu à? Nó nói gì?”
Lê Mạt tháo tạp dề, ngồi xuống ghế sofa, trả lời ngắn gọn: “Gọi đến để kiếm cớ cãi nhau.”
Liêu Thất Thất ngồi xuống cạnh cô, thấy Lê Mạt không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, vừa ăn vừa mắng mỏ Kiều Nhất Chu và Lương Sở Duyệt. Khi đang mắng đến chỗ hăng nhất, điện thoại của cô ấy lại vang lên, trên màn hình hiện lên số của Kiều Nhất Chu. Liêu Thất Thất hít sâu một hơi rồi mở máy nghe.
Cô ấy không để Kiều Nhất Chu kịp lên tiếng mà chửi thẳng vào mặt anh ta, thậm chí còn "chăm sóc" cả tổ tiên mười tám đời của anh ta và Lương Sở Duyệt, dùng thêm vài từ lóng mà Lê Mạt chưa từng nghe thấy. Giọng cô ấy giận dữ, như thể sẵn sàng xé xác đối phương.
“Kiều Nhất Chu, đồ chết tiệt! Anh còn dám gọi cho tôi à? Nói với cái con Lương Sở Duyệt kia cẩn thận đấy! Cô ta mà còn giở trò nữa, tôi sẽ bôi nhọ cô ta trên mạng!”
“Và anh, đồ ngu ngốc, cũng liệu hồn đấy. Mạt Mạt đã chia tay với anh rồi. Anh biến đi đâu thì biến, còn gọi nữa thì tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục đấy!”
Lê Mạt đã có kinh nghiệm tránh xa những lời chửi rủa ầm ĩ của bạn mình. Liêu Thất Thất vừa dứt lời đã định cúp máy thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của Kiều Nhất Chu vang lên:
“Tôi đang ở bên ngoài khu căn hộ của Lê Mạt, nhưng bảo vệ không cho vào. Cô ấy chặn số của tôi rồi. Liêu Thất Thất, cô gọi giúp tôi, bảo cô ấy ra gặp tôi một chút. Tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
Bảo vệ không cho vào?
Liêu Thất Thất ngạc nhiên, quay sang nhìn Lê Mạt, hỏi bằng ánh mắt. Lê Mạt nhún vai, mỉm cười không nói. Cô không ngờ Kiều Nhất Chu lại đến, nhưng sau những lời xúc phạm của anh ta tối nay, cô không muốn gặp lại anh ta. Vì vậy, lúc vào khu căn hộ, cô đã nhờ bảo vệ chặn xe của anh ta.
Sau khi mắng một trận, Liêu Thất Thất dần bình tĩnh lại. Cô ấy bật loa ngoài điện thoại, cười lạnh:
“Bảo Mạt Mạt ra gặp anh á? Đừng mơ. Nhưng tôi có thể truyền lời hộ anh. Có gì muốn nói thì nói đi.”
Bên ngoài khu căn hộ, Kiều Nhất Chu ngồi trong xe, đầu đau như búa bổ. Anh ta biết tính cách của Liêu Thất Thất, nghe giọng điệu này là biết chắc chắn cô ấy sẽ không gọi giúp. Nếu bây giờ anh ta không nói ra, có lẽ cô ấy cũng chẳng buồn truyền lời.
Kiều Nhất Chu đưa tay xoa trán, cuối cùng đành nói:
“Cô nói với Mạt Mạt rằng tôi đã nói rõ ràng với Lương Sở Duyệt rồi. Cô ấy sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu.”
Nghe vậy, Liêu Thất Thất lập tức nổi giận, mắng thẳng vào điện thoại:
“Truy cứu trách nhiệm? Truy cứu thì phải là Mạt Mạt truy cứu trách nhiệm của cô ta chứ! Là cô ta tự lao vào xe của Mạt Mạt, xe của Mạt Mạt có khi còn bị hỏng ấy chứ! Kiều Nhất Chu, rốt cuộc anh đứng về phía ai vậy hả?”
Kiều Nhất Chu châm một điếu thuốc. Bình thường anh ta vốn không thích Liêu Thất Thất, vì cô ấy quá đanh đá, nói chuyện không kiêng nể ai, lý lẽ lại không bao giờ chịu thua. Nhưng ai bảo cô ấy lại là bạn thân nhất của Lê Mạt, anh ta đành phải chịu đựng.
“Dù thế nào đi nữa, chuyện của Lương Sở Duyệt dừng lại ở đây. Cô nói với Lê Mạt rằng tôi tôn trọng quyết định chia tay của cô ấy, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Vài ngày nữa tôi sẽ đi Pháp, nhanh nhất cũng phải ba năm mới về. Bảo cô ấy chờ tôi.”
“Tớ vừa nghe thấy cái tên Lương Sở Duyệt. Sao thế? Con hồ ly đó gọi cho cậu à? Nó nói gì?”
Lê Mạt tháo tạp dề, ngồi xuống ghế sofa, trả lời ngắn gọn: “Gọi đến để kiếm cớ cãi nhau.”
Liêu Thất Thất ngồi xuống cạnh cô, thấy Lê Mạt không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, vừa ăn vừa mắng mỏ Kiều Nhất Chu và Lương Sở Duyệt. Khi đang mắng đến chỗ hăng nhất, điện thoại của cô ấy lại vang lên, trên màn hình hiện lên số của Kiều Nhất Chu. Liêu Thất Thất hít sâu một hơi rồi mở máy nghe.
Cô ấy không để Kiều Nhất Chu kịp lên tiếng mà chửi thẳng vào mặt anh ta, thậm chí còn "chăm sóc" cả tổ tiên mười tám đời của anh ta và Lương Sở Duyệt, dùng thêm vài từ lóng mà Lê Mạt chưa từng nghe thấy. Giọng cô ấy giận dữ, như thể sẵn sàng xé xác đối phương.
“Kiều Nhất Chu, đồ chết tiệt! Anh còn dám gọi cho tôi à? Nói với cái con Lương Sở Duyệt kia cẩn thận đấy! Cô ta mà còn giở trò nữa, tôi sẽ bôi nhọ cô ta trên mạng!”
“Và anh, đồ ngu ngốc, cũng liệu hồn đấy. Mạt Mạt đã chia tay với anh rồi. Anh biến đi đâu thì biến, còn gọi nữa thì tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục đấy!”
Lê Mạt đã có kinh nghiệm tránh xa những lời chửi rủa ầm ĩ của bạn mình. Liêu Thất Thất vừa dứt lời đã định cúp máy thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của Kiều Nhất Chu vang lên:
“Tôi đang ở bên ngoài khu căn hộ của Lê Mạt, nhưng bảo vệ không cho vào. Cô ấy chặn số của tôi rồi. Liêu Thất Thất, cô gọi giúp tôi, bảo cô ấy ra gặp tôi một chút. Tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
Bảo vệ không cho vào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liêu Thất Thất ngạc nhiên, quay sang nhìn Lê Mạt, hỏi bằng ánh mắt. Lê Mạt nhún vai, mỉm cười không nói. Cô không ngờ Kiều Nhất Chu lại đến, nhưng sau những lời xúc phạm của anh ta tối nay, cô không muốn gặp lại anh ta. Vì vậy, lúc vào khu căn hộ, cô đã nhờ bảo vệ chặn xe của anh ta.
Sau khi mắng một trận, Liêu Thất Thất dần bình tĩnh lại. Cô ấy bật loa ngoài điện thoại, cười lạnh:
“Bảo Mạt Mạt ra gặp anh á? Đừng mơ. Nhưng tôi có thể truyền lời hộ anh. Có gì muốn nói thì nói đi.”
Bên ngoài khu căn hộ, Kiều Nhất Chu ngồi trong xe, đầu đau như búa bổ. Anh ta biết tính cách của Liêu Thất Thất, nghe giọng điệu này là biết chắc chắn cô ấy sẽ không gọi giúp. Nếu bây giờ anh ta không nói ra, có lẽ cô ấy cũng chẳng buồn truyền lời.
Kiều Nhất Chu đưa tay xoa trán, cuối cùng đành nói:
“Cô nói với Mạt Mạt rằng tôi đã nói rõ ràng với Lương Sở Duyệt rồi. Cô ấy sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu.”
Nghe vậy, Liêu Thất Thất lập tức nổi giận, mắng thẳng vào điện thoại:
“Truy cứu trách nhiệm? Truy cứu thì phải là Mạt Mạt truy cứu trách nhiệm của cô ta chứ! Là cô ta tự lao vào xe của Mạt Mạt, xe của Mạt Mạt có khi còn bị hỏng ấy chứ! Kiều Nhất Chu, rốt cuộc anh đứng về phía ai vậy hả?”
Kiều Nhất Chu châm một điếu thuốc. Bình thường anh ta vốn không thích Liêu Thất Thất, vì cô ấy quá đanh đá, nói chuyện không kiêng nể ai, lý lẽ lại không bao giờ chịu thua. Nhưng ai bảo cô ấy lại là bạn thân nhất của Lê Mạt, anh ta đành phải chịu đựng.
“Dù thế nào đi nữa, chuyện của Lương Sở Duyệt dừng lại ở đây. Cô nói với Lê Mạt rằng tôi tôn trọng quyết định chia tay của cô ấy, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Vài ngày nữa tôi sẽ đi Pháp, nhanh nhất cũng phải ba năm mới về. Bảo cô ấy chờ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro