Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ

Thật Sự Chia Ta...

2024-11-04 15:03:39

Đi Pháp? Ba năm?

Liêu Thất Thất liếc nhìn Lê Mạt, thấy vẻ mặt cô bình thản, không chút cảm xúc, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô ấy lạnh lùng cười khẩy và nói với giọng chế giễu:

“Không từ bỏ? Kiều Nhất Chu, anh bị làm sao thế? Nếu anh thực sự quan tâm đến Mạt Mạt, tại sao lại chọn đi vào lúc này? Ý anh là bảo cô ấy đợi anh ba năm à? Anh nghĩ mình là ai, dựa vào đâu mà bắt người ta đợi chứ?”

Giọng Kiều Nhất Chu nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc giải thích:

“Tôi không phải đi chơi. Tôi đi làm việc, vì tương lai của chúng tôi. Tôi biết cô ấy thích những người đàn ông trưởng thành, chín chắn. Tôi sẽ trở lại với dáng vẻ mà cô ấy mong muốn và theo đuổi lại cô ấy.”

Liêu Thất Thất lại nhìn Lê Mạt, thấy cô vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, mới nói với giọng chán chường:

“Biết rồi. Tôi sẽ truyền đạt nguyên văn những lời ích kỷ đó của anh cho cô ấy.”

Sau khi cúp máy, Liêu Thất Thất dùng đũa chọc vào vết băng trên trán Lê Mạt, hỏi đùa:

“Thế nào? Muốn khóc không? Mình cho cậu mượn bờ vai này, mỗi phút năm mươi đồng.”

Lê Mạt gạt tay đang cầm đôi đũa của cô ấy ra, cười đáp: “Vậy trước tiên cậu trả tiền mì đi. Một bát năm mươi đồng, cộng với tiền nhà tối nay của cậu, tổng cộng một nghìn đồng.”

Liêu Thất Thất ăn nốt miếng cuối cùng, rồi đặt bát xuống bàn, nghiến răng nói: “Đồ gian thương!”

Hai người trêu đùa nhau một lúc. Liêu Thất Thất gối đầu lên đùi Lê Mạt, lần này lại trở nên nghiêm túc:

“Thật sự chia tay à? Không còn đường quay lại sao?”

Lê Mạt cười, vuốt nhẹ những nếp nhăn giữa hàng lông mày của bạn mình, nói: “Cậu chẳng phải luôn không ưa Kiều Nhất Chu sao? Vừa rồi còn chửi anh ta thậm tệ. Mình chia tay với anh ta, cậu nên vui mới đúng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liêu Thất Thất đáp lại một cách nghiêm túc: “Mình không thích anh ta, nhưng đó là chuyện của mình. Dù gì thì quyết định cũng là của cậu, cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu cậu vẫn còn tình cảm với anh ta, thì hãy cân nhắc thêm.”

Lê Mạt thở dài: “Không cần nghĩ nữa. Nếu cứ tiếp tục dằn vặt, kết cũng cũng sẽ là một người chết, một người sống dở.”

Liêu Thất Thất vỗ nhẹ tay cô: “Cũ không đi, mới không đến. Yên tâm, chị đây sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn.”

Lê Mạt ngả đầu ra sau, gối lên ghế sofa, nhìn lên trần nhà, giọng yếu ớt: “Mình không vội, nhưng bà ngoại thì...”

Cô bỏ lửng câu nói, giọng nghẹn lại, đầu óc không ngừng hiện lên những lời nói của Kiều Túc.

Ngay cả Kiều Túc cũng nói tình trạng của bà ấy rất nghiêm trọng, vậy bệnh của bà ấy có lẽ thật sự rất nặng.

Liêu Thất Thất ngồi thẳng dậy, kéo đầu Lê Mạt tựa lên vai mình, an ủi:

“Không sao đâu. Bà ngoại cậu nhất định sẽ gặp may, bà ấy thương cậu như thế, làm sao nỡ rời bỏ cậu được chứ? Sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu.”

Liêu Thất Thất và Lê Mạt là bạn học tiểu học, chơi thân với nhau từ bé. Cô ấy hiểu rõ mọi chuyện về Lê Mạt hơn bất kỳ ai khác.

Mẹ của Lê Mạt, Lê Cẩm, cũng từng là một họa sĩ. Bà ấy sinh ra Lê Mạt khi chưa kết hôn, nên đã cãi nhau với gia đình và rời đi. Từ nhỏ, Lê Mạt sống cùng ông bà ngoại. Sau này, khi Lê Cẩm gặp tai nạn qua đời, Lê Mạt mới mười tuổi, không cha không mẹ.

Tình cảm của cô với ông bà ngoại rất sâu đậm, hai người cũng luôn coi cô là bảo bối trong lòng.

Nhưng ông bà đã lớn tuổi, điều ước duy nhất trước khi qua đời là được thấy cô kết hôn sinh con, có người yêu thương chăm sóc cô, như vậy mới có thể ra đi mà không nuối tiếc.

Lê Mạt là một cô gái rất tốt, nhưng duy chỉ có một điều khiến người ta sốt ruột, đó là cô rất hờ hững với chuyện tình cảm.

Khi cô đồng ý với lời theo đuổi của Kiều Nhất Chu, một phần lớn lý do là vì bà ngoại. Cô không muốn bà ấy phải mang theo tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ

Số ký tự: 0