Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Hết Pin Rồi
2024-11-04 15:03:39
Trong văn phòng, Kiều Nhất Chu nghe Kiều Túc hỏi vậy, liền lẩm bẩm:
"Đúng thế, em sẽ không đồng ý đâu. Em biết cô ấy rất để ý đến Lương Sở Duyệt, em cũng định ngày mai sẽ đưa Lương Sở Duyệt đi. Nhưng tối nay, Lương Sở Duyệt bị cô ấy đâm trúng, em không thể lập tức đuổi Lương Sở Duyệt đi được. Ít ra cũng phải đợi Lương Sở Duyệt xuất viện chứ. Em làm thế là vì giúp Lê Mạt chuộc tội, vậy mà cô ấy lại không hiểu cho em!"
Nói càng lúc càng bực, Kiều Nhất Chu lại muốn lấy thuốc lá ra hút, nhưng nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của anh họ, anh ta vội ngưng lại.
Kiều Túc tiếp tục gõ nhịp nhàng ngón tay lên đầu gối, nheo mắt nhìn Kiều Nhất Chu và nói:
“Cậu đưa Lương Sở Duyệt vào viện, vậy Lê Mạt thì sao? Đã xảy ra tai nạn, cô ấy có bị thương không?”
Kiều Nhất Chu nghe xong sửng sốt, rồi bỗng nhiên đập mạnh vào trán.
“Trời ạ, anh không nói thì em cũng quên mất việc gọi điện cho Lê Mạt. Lúc đó em quá lo lắng, vội đưa Lương Sở Duyệt vào viện trước. Cô ấy cứ kêu đau mãi, em sợ cô ấy gặp chuyện gì nên quên mất Lê Mạt.”
Anh ta luống cuống nói, rồi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lê Mạt. Vừa kết nối, anh ta chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng lạnh lùng của cô qua điện thoại:
“Sao? Mắng vẫn chưa đủ à?”
Kiều Nhất Chu vội nói: “Mạt Mạt, anh biết tối nay anh đã nóng nảy, nhưng anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Nếu Lương Sở Duyệt muốn truy cứu trách nhiệm của em, thì sự việc sẽ rất phiền phức. Anh không có ý trách em đâu.”
Lê Mạt bật cười, trong lời nói đầy vẻ châm biếm:
“Không có ý trách? Kiều Nhất Chu, anh nói tôi là kẻ xấu xa, ích kỷ, đầu óc có vấn đề, còn nói tôi so với Lương Sở Duyệt chẳng khác gì mụ phù thủy già. Những lời này đều từ miệng anh nói ra đấy. Nếu đầu óc anh có vấn đề, thì tốt nhất anh nên đi khám ngay đi.”
Kiều Nhất Chu sa sầm mặt, định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lê Mạt đã tiếp tục:
“Kiều Nhất Chu, tôi nhắc lại một lần nữa. Thứ nhất, tôi không đâm Lương Sở Duyệt, là cô ta tự lao vào xe tôi. Tôi biết anh không tin, tôi chỉ có thể chi trả tiền thuốc men, còn anh có thể điều tra camera hoặc báo cảnh sát.”
“Thứ hai, chúng ta đã chia tay rồi, dù anh không đồng ý thì giữa chúng ta cũng không còn quan hệ gì cả. Thứ ba, những món quà anh tặng tôi trong năm qua, tôi chưa dùng đến. Tôi sẽ gửi chúng ở nhà Đỗ Hựu, anh tranh thủ thời gian mà đến lấy.”
Nói xong, cô dứt khoát cúp máy. Khi Kiều Nhất Chu gọi lại, đã không thể kết nối được nữa.
Anh ta liên tục gọi nhiều lần mới nhận ra rằng mình đã bị cô chặn số. Vội vàng mở WeChat để nhắn tin thì nhận được thông báo anh ta không còn là bạn bè với cô nữa.
“Chết tiệt!”
Kiều Nhất Chu tức giận, ném điện thoại xuống sàn. Sau khi bực bội một hồi, anh ta nhìn Kiều Túc và nói:
“Anh, cho em mượn điện thoại của anh đi, Lê Mạt chặn số của em rồi, WeChat cũng xóa luôn. Điện thoại của anh chắc chắn vẫn gọi được.”
Sau khi Lê Mạt cúp máy với Kiều Nhất Chu, Kiều Túc đã gửi ngay cho cô một tin nhắn qua WeChat, không nhiều lời, chỉ có một câu:
“Bài thuốc có thể phải chờ vài ngày nữa mới gửi được cho cô, không vội chứ?”
Lê Mạt đáp lại rất nhanh: “Không vội không vội, cảm ơn anh, bác sĩ Kiều.”
Sau đó cô còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc có dòng chữ: “Ngài là cha mẹ tái sinh của tôi.”
Khóe miệng Kiều Túc khẽ cong lên, ngón tay dài mảnh nhanh chóng lướt trên màn hình.
“Không cần cảm ơn, chỉ cần nhớ lời hứa vẽ bức tranh cho tôi là được.”
Khi Kiều Nhất Chu tiến đến muốn mượn điện thoại của anh, Kiều Túc liền xoay màn hình điện thoại vào lòng bàn tay.
“Hết pin rồi.”
"Đúng thế, em sẽ không đồng ý đâu. Em biết cô ấy rất để ý đến Lương Sở Duyệt, em cũng định ngày mai sẽ đưa Lương Sở Duyệt đi. Nhưng tối nay, Lương Sở Duyệt bị cô ấy đâm trúng, em không thể lập tức đuổi Lương Sở Duyệt đi được. Ít ra cũng phải đợi Lương Sở Duyệt xuất viện chứ. Em làm thế là vì giúp Lê Mạt chuộc tội, vậy mà cô ấy lại không hiểu cho em!"
Nói càng lúc càng bực, Kiều Nhất Chu lại muốn lấy thuốc lá ra hút, nhưng nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của anh họ, anh ta vội ngưng lại.
Kiều Túc tiếp tục gõ nhịp nhàng ngón tay lên đầu gối, nheo mắt nhìn Kiều Nhất Chu và nói:
“Cậu đưa Lương Sở Duyệt vào viện, vậy Lê Mạt thì sao? Đã xảy ra tai nạn, cô ấy có bị thương không?”
Kiều Nhất Chu nghe xong sửng sốt, rồi bỗng nhiên đập mạnh vào trán.
“Trời ạ, anh không nói thì em cũng quên mất việc gọi điện cho Lê Mạt. Lúc đó em quá lo lắng, vội đưa Lương Sở Duyệt vào viện trước. Cô ấy cứ kêu đau mãi, em sợ cô ấy gặp chuyện gì nên quên mất Lê Mạt.”
Anh ta luống cuống nói, rồi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lê Mạt. Vừa kết nối, anh ta chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng lạnh lùng của cô qua điện thoại:
“Sao? Mắng vẫn chưa đủ à?”
Kiều Nhất Chu vội nói: “Mạt Mạt, anh biết tối nay anh đã nóng nảy, nhưng anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Nếu Lương Sở Duyệt muốn truy cứu trách nhiệm của em, thì sự việc sẽ rất phiền phức. Anh không có ý trách em đâu.”
Lê Mạt bật cười, trong lời nói đầy vẻ châm biếm:
“Không có ý trách? Kiều Nhất Chu, anh nói tôi là kẻ xấu xa, ích kỷ, đầu óc có vấn đề, còn nói tôi so với Lương Sở Duyệt chẳng khác gì mụ phù thủy già. Những lời này đều từ miệng anh nói ra đấy. Nếu đầu óc anh có vấn đề, thì tốt nhất anh nên đi khám ngay đi.”
Kiều Nhất Chu sa sầm mặt, định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lê Mạt đã tiếp tục:
“Kiều Nhất Chu, tôi nhắc lại một lần nữa. Thứ nhất, tôi không đâm Lương Sở Duyệt, là cô ta tự lao vào xe tôi. Tôi biết anh không tin, tôi chỉ có thể chi trả tiền thuốc men, còn anh có thể điều tra camera hoặc báo cảnh sát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thứ hai, chúng ta đã chia tay rồi, dù anh không đồng ý thì giữa chúng ta cũng không còn quan hệ gì cả. Thứ ba, những món quà anh tặng tôi trong năm qua, tôi chưa dùng đến. Tôi sẽ gửi chúng ở nhà Đỗ Hựu, anh tranh thủ thời gian mà đến lấy.”
Nói xong, cô dứt khoát cúp máy. Khi Kiều Nhất Chu gọi lại, đã không thể kết nối được nữa.
Anh ta liên tục gọi nhiều lần mới nhận ra rằng mình đã bị cô chặn số. Vội vàng mở WeChat để nhắn tin thì nhận được thông báo anh ta không còn là bạn bè với cô nữa.
“Chết tiệt!”
Kiều Nhất Chu tức giận, ném điện thoại xuống sàn. Sau khi bực bội một hồi, anh ta nhìn Kiều Túc và nói:
“Anh, cho em mượn điện thoại của anh đi, Lê Mạt chặn số của em rồi, WeChat cũng xóa luôn. Điện thoại của anh chắc chắn vẫn gọi được.”
Sau khi Lê Mạt cúp máy với Kiều Nhất Chu, Kiều Túc đã gửi ngay cho cô một tin nhắn qua WeChat, không nhiều lời, chỉ có một câu:
“Bài thuốc có thể phải chờ vài ngày nữa mới gửi được cho cô, không vội chứ?”
Lê Mạt đáp lại rất nhanh: “Không vội không vội, cảm ơn anh, bác sĩ Kiều.”
Sau đó cô còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc có dòng chữ: “Ngài là cha mẹ tái sinh của tôi.”
Khóe miệng Kiều Túc khẽ cong lên, ngón tay dài mảnh nhanh chóng lướt trên màn hình.
“Không cần cảm ơn, chỉ cần nhớ lời hứa vẽ bức tranh cho tôi là được.”
Khi Kiều Nhất Chu tiến đến muốn mượn điện thoại của anh, Kiều Túc liền xoay màn hình điện thoại vào lòng bàn tay.
“Hết pin rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro