Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 7
2024-11-18 12:10:34
Hơn nữa, dù thật sự có người biết cô đến chi nữa, thì thế giới này thật sự có gọi hiệu trưởng một cách thân mật là ‘chú hề’ không?
Thời Miên cảm thấy có điều gì đó mà mình chưa biết, cô suy nghĩ một chút nhưng cũng không nói gì nhiều, mà đi theo Sa La vào tòa nhà chính.
Đây là tòa nhà duy nhất trong trường còn khá nguyên vẹn, chỉ là bên trong rất tối. Trong buổi chiều mưa này lại càng thêm lạnh lẽo.
Sa La lau mặt, đi qua sảnh lớn tầng một và rẽ vào hành lang và cô ấy gõ cửa một căn phòng.
"chủ nhiệm Tôn, ‘chú hề' mà ông nói đã đến!"
Thời Miên không ngờ cô gái này có chất giọng to đến vậy, lớn đến mức tiếng vọng vẫn còn vang trong hành lang, mãi không tan đi.
Tuy nhiên, giọng nói to như vậy chỉ nhận một câu trả lời chậm rãi: "Cháu nói gì cơ?"
Sa La không hét nữa, cô mở cửa: "Ông lại không đeo máy trợ thính à? Cháu nói là ‘chú hề' mà ông nói đã đến rồi."
Tiếng ‘xào xạc’ phát ra từ trong phòng, lần này giọng nói già nua kia không hỏi lại là ‘cô nói gì’ nữa, mà nói: "Người đâu?"
Những giọt nước rơi từ trên ô rơi xuống khi cô gấp ô lại, Thời Miên đi lại gần, phát hiện đó là một Tôn lão tóc bạc phơ.
Trong căn phòng cũng tối tăm và trang trí rất đơn giản, chỉ có hai tủ lớn đầy sách lớn ở sát tường.
Tôn lão tóc bạc đứng sau bàn làm việc, đẩy chiếc kính trên sống mũi, giọng nói mơ hồ hỏi lại một lần nữa: "Người đâu?"
Có vẻ đây chính là chủ nhiệm Tôn rồi...
Trường học của cô, dù già hay trẻ nhưng quả thực là tập hợp rất nhiều nhân tài.
Khác với Thời Miên, người không biết phải nên nói gì, rõ ràng Sa La là người không có tính kiên nhẫn nhất: "Trời tối quá mà ông lại không nhìn thấy gì, hay để cháu bật đèn cho ông nhé?"
Tôn lão chậm rãi suy nghĩ một chút rồi nói: "Bật..."
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, Sa bật tất cả đèn lên, làm cho Thời Miên phải nheo mắt lại, mới có thể thích nghi được với ánh sáng bất ngờ này.
Lúc này, Tôn lão mới nói xong nửa câu sau: "Bật đèn tốn điện lắm."
Sa La ‘Ồ’ một tiếng, lại tắt hết đèn.
Ai ngờ Tôn lão lại chưa nói hết: "Bật một cái thôi."
Thời Miên: "..."
Từ tốc độ nói chuyện của chủ nhiệm Tôn, mà có thể suy đoán được hiệu suất làm việc của ông ấy.
Nghĩ lại việc hiệu trưởng cũ qua đời và ông ấy quản lý trường từ lúc đó, Thời Miên cảm thấy trường học vẫn chưa đóng cửa thì thật sự là quá may mắn rồi.
Thời Miên cảm thấy có điều gì đó mà mình chưa biết, cô suy nghĩ một chút nhưng cũng không nói gì nhiều, mà đi theo Sa La vào tòa nhà chính.
Đây là tòa nhà duy nhất trong trường còn khá nguyên vẹn, chỉ là bên trong rất tối. Trong buổi chiều mưa này lại càng thêm lạnh lẽo.
Sa La lau mặt, đi qua sảnh lớn tầng một và rẽ vào hành lang và cô ấy gõ cửa một căn phòng.
"chủ nhiệm Tôn, ‘chú hề' mà ông nói đã đến!"
Thời Miên không ngờ cô gái này có chất giọng to đến vậy, lớn đến mức tiếng vọng vẫn còn vang trong hành lang, mãi không tan đi.
Tuy nhiên, giọng nói to như vậy chỉ nhận một câu trả lời chậm rãi: "Cháu nói gì cơ?"
Sa La không hét nữa, cô mở cửa: "Ông lại không đeo máy trợ thính à? Cháu nói là ‘chú hề' mà ông nói đã đến rồi."
Tiếng ‘xào xạc’ phát ra từ trong phòng, lần này giọng nói già nua kia không hỏi lại là ‘cô nói gì’ nữa, mà nói: "Người đâu?"
Những giọt nước rơi từ trên ô rơi xuống khi cô gấp ô lại, Thời Miên đi lại gần, phát hiện đó là một Tôn lão tóc bạc phơ.
Trong căn phòng cũng tối tăm và trang trí rất đơn giản, chỉ có hai tủ lớn đầy sách lớn ở sát tường.
Tôn lão tóc bạc đứng sau bàn làm việc, đẩy chiếc kính trên sống mũi, giọng nói mơ hồ hỏi lại một lần nữa: "Người đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ đây chính là chủ nhiệm Tôn rồi...
Trường học của cô, dù già hay trẻ nhưng quả thực là tập hợp rất nhiều nhân tài.
Khác với Thời Miên, người không biết phải nên nói gì, rõ ràng Sa La là người không có tính kiên nhẫn nhất: "Trời tối quá mà ông lại không nhìn thấy gì, hay để cháu bật đèn cho ông nhé?"
Tôn lão chậm rãi suy nghĩ một chút rồi nói: "Bật..."
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, Sa bật tất cả đèn lên, làm cho Thời Miên phải nheo mắt lại, mới có thể thích nghi được với ánh sáng bất ngờ này.
Lúc này, Tôn lão mới nói xong nửa câu sau: "Bật đèn tốn điện lắm."
Sa La ‘Ồ’ một tiếng, lại tắt hết đèn.
Ai ngờ Tôn lão lại chưa nói hết: "Bật một cái thôi."
Thời Miên: "..."
Từ tốc độ nói chuyện của chủ nhiệm Tôn, mà có thể suy đoán được hiệu suất làm việc của ông ấy.
Nghĩ lại việc hiệu trưởng cũ qua đời và ông ấy quản lý trường từ lúc đó, Thời Miên cảm thấy trường học vẫn chưa đóng cửa thì thật sự là quá may mắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro