Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Chương 8

2024-11-18 12:10:34

Thấy Sa La nghe theo lời Tôn lão chỉ bật một bóng đèn, Thời Miên chủ động bước vào phòng: "Chào chủ nhiệm Tôn."

Bây giờ Tôn lão mới nhìn thấy cô, vô cùng ngạc nhiên hỏi Sa La: "Sa La, cháu không nhầm chứ?"

"Không phải ông đã nói là hôm nay người đó sẽ đến sao? Với trường học tồi tàn của chúng ta thì ngoài cô bé này ra, còn ai sẽ đến chứ?"

Điều này... cũng hợp lý...

Tôn lão nhìn cô bé loli chỉ cao ngang hông mình, vẫn có chút không tin: "Cô bé này nhỏ như vậy đã là lính đánh thuê cấp hai rồi à?"

Ban đầu chỉ là nghi ngờ, bây giờ Thời Miên chắc chắn là họ đã nhận nhầm người.

Cô gọi hệ thống trong đầu, yêu cầu kiểm tra thông tin về lính đánh thuê trong thế giới này.

Rất nhanh, một bảng thông tin bán trong suốt chỉ có mình cô nhìn thấy hiện ra trước mặt Thời Miên.

Lính đánh thuê được coi là lực lượng vũ trang dân sự được quân đội công nhận, có tổ chức công hội riêng và thuộc quản lý của Liên Bang. Họ thường nhận các nhiệm vụ bảo vệ hoặc vệ sĩ, và trước khi Liên Bang được thành lập, cũng tham gia vào một số cuộc chiến giữa các quốc gia nhỏ.

Cấp bậc lính đánh thuê đã được đăng kí chính thức, tổng có năm cấp là từ cấp một đến cấp 5, sức mạnh cũng tính theo cấp bậc được tăng dần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lính đánh thuê cấp hai tương đương với trình độ của học sinh học viện quân sự bình thường, chú ý là học sinh học viện quân sự bình thường, chứkhông phải học viện kỹ thuật quân sự thiếu thốn như nơi cô đang ở.

Thời Miên nhanh chóng nhìn lướt qua thông tin, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Tôn lão vẫn đang mở to mắt trong trạng thái sốc, cơ thể già nua không kiểm soát được mà run rẩy.

Nếu cô nói với ông ấy rằng mình là hiệu trưởng mới của trường, chắc ông ấy sẽ không biểu diễn một màn 'chết tại chỗ' cho cô xem đâu nhỉ?

Thời Miên do dự một chút, quyết định không nói vội: "Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ông ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."

"Được, được."

Tôn lão chậm chạp ngồi xuống, theo thói quen lấy một chiếc cốc giữ nhiệt từ bên cạnh, uống một ngụm.

Uống xong mới nhớ ra trong phòng còn vẫn có người khác: "Ông có hạt dẻ đen, cháu muốn ăn thử không?"

Không đợi Thời Miên trả lời, Sa La đã lập tức xin phép ra về trước: "Cháu còn phải đitắm, không làm phiền cuộc trò chuyện của hai người nữa."

Trước khi đi, cô ấy còn tận tình đóng cửa phòng lại cho hai người.

"Cứ nhắc đến uống nước là cô ấy chạy mất, người trẻ tuổi bây giờ thật sự không có chút kiên nhẫn nào."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Số ký tự: 0