Tôi Là Người Lương Thiện
Đánh giá:
10.0
/10 từ 2 lượt
Đọc truyện Tôi Là Người Lương Thiện ra chương mới nhất Chương 17, 18, 19 - DocTruyen.Pro. Truyện Tôi Là Người Lương Thiện được viết không dựa trên bối cảnh thực tế nào, hoàn toàn là một
thế giới dựng nên bằng trí tưởng tượng của tác giả Hồ Như. Những giải thích về
huyền học trong truyện cũng là do tác giả tự thiết lập, không phải là sự thật.
Nội dung truyện ngôn tình:
Đặng Chung Liên từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ rất tốt, sống chân thành, tuân thủ pháp luật, ghét ác như cừu, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Đích xác là một công dân gương mẫu.
Thế mà khi xuống núi, vào thành phố học cô lại bị người ta khăng khăng khẳng định mình là kẻ ác, cần phải thời thời khắc khắc giám sát, đề phòng cô hủy diệt nhân loại.
Chung Liên mặc kệ, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi, thuận tiện tìm đối tượng kết hôn. Mục tiêu là đem bản thân gả ra ngoài sớm nhất có thể.
Chung Liên: “Cô hồn dã quỷ mau đến đây để tôi siêu độ luôn một thể. Đi sớm đầu thai sớm, cơ hội khó có được, nhanh chân lên, nhanh chân lên nào.”
Chúng quỷ: “Đại sư tha mạng, đừng siêu độ tôi, ở dưới âm phủ không có internet, không có phim truyền hình, không có tiểu thuyết, bọn tôi phải sống làm sao!”
Nội dung truyện ngôn tình:
Đặng Chung Liên từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ rất tốt, sống chân thành, tuân thủ pháp luật, ghét ác như cừu, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Đích xác là một công dân gương mẫu.
Thế mà khi xuống núi, vào thành phố học cô lại bị người ta khăng khăng khẳng định mình là kẻ ác, cần phải thời thời khắc khắc giám sát, đề phòng cô hủy diệt nhân loại.
Chung Liên mặc kệ, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi, thuận tiện tìm đối tượng kết hôn. Mục tiêu là đem bản thân gả ra ngoài sớm nhất có thể.
Chung Liên: “Cô hồn dã quỷ mau đến đây để tôi siêu độ luôn một thể. Đi sớm đầu thai sớm, cơ hội khó có được, nhanh chân lên, nhanh chân lên nào.”
Chúng quỷ: “Đại sư tha mạng, đừng siêu độ tôi, ở dưới âm phủ không có internet, không có phim truyền hình, không có tiểu thuyết, bọn tôi phải sống làm sao!”