Không Có Tin Tứ...
2024-08-15 07:27:19
nhóm dịch: bánh bao
Chính là không biết người cha kia có đáng để bảo vệ hay không.
Nghe nói như vậy, Đại Bảo vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng đột nhiên trở nên sáng lấp lánh.
Cậu bé vui vẻ nhào vào lòng Lý Ngọc Lan, gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi!”
Sau khi cọ cọ mặt, Đại Bảo lại ngẩng đầu nhỏ lên, vươn bàn tay nhỏ bé cẩn thận sờ sờ bụng Lý Ngọc Lan, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, hôm nay em gái có khỏe không?”
Đại Bảo biết chuyện trong bụng mẹ có em gái không thể để cho người khác biết.
“Ừm, em gái con rất tốt.” Lý Ngọc Lan cũng cười trả lời.
Kỳ thật cô cũng không biết trong bụng mình rốt cuộc là con trai hay con gái, chẳng qua Đại Bảo vẫn kiên trì muốn gọi em gái, cho nên cô cũng theo cậu bé gọi như vậy.
“Mẹ nhất định sẽ bảo vệ tốt con và em gái.” Lý Ngọc Lan nhẹ giọng nói, giống như đang cam đoan với mình cái gì đó.
Nhưng lại nghĩ đến quyển sách kia cùng chuyện xảy ra hôm nay, Lý Ngọc Lan cảm thấy phiền toái trước mắt của mình thật sự không ít.
Nhưng cho dù có phiền toái gì đi nữa, cô cũng nhất định sẽ không đi theo con đường được viết trong quyển sách thái quá kia.
*
Cố Thâm vẫn không có tin tức gì, Lý Ngọc Lan một mình dẫn theo Đại Bảo ở trong tiểu viện này.
Cũng may lúc trước Cố Thâm vừa từ chức, bọn họ liền dọn ra khỏi nhà xưởng máy kéo bên kia nhà.
Khác với căn nhà độc môn độc viện mà bọn họ đang ở hiện tại, bên kia nhà gia đình chính là lầu ống, trong nhà xảy ra chút gì cũng không giấu được hàng xóm.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, Lý Ngọc Lan đã cảm thấy da đầu tê dại.
Hôm sau, vì có việc phải làm, Lý Ngọc Lan thức dậy rất sớm.
Sau khi dậy cô nhanh chóng nấu xong bữa sáng, lại đánh thức Đại Bảo đang ngủ ngon trên giường dậy rửa mặt.
Chờ sau khi ăn xong điểm tâm, Lý Ngọc Lan tìm cho Đại Bảo một bộ quần áo đi ra, bảo cậu bé tự mình thay.
Sau khi làm những điều này, cô đã đi đến tủ quần áo để tìm quần áo cho mình để mặc.
Không quá do dự, cô trực tiếp lấy một chiếc váy rộng thùng thình. Hiện tại cô đã mang thai năm tháng, bụng không tính là lớn, nhưng cũng hơi hơi nhô lên.
Bây giờ là thời gian khi chính sách kế hoạch hóa gia đình đang phát triển mạnh, mặc dù trọng tâm của công việc chủ yếu đặt ở nông thôn, nhưng nếu bị phát hiện ở trong thành, thì sẽ không có kết quả tốt.
Đứa nhỏ này tới rất bất ngờ, nhưng nếu đã ở trong bụng cô, Lý Ngọc Lan cũng chưa bao giờ nghĩ tới không cần bé con.
Mắt thấy thời tiết chậm rãi nóng lên, quần áo cũng càng mặc càng ít, đợi đến bụng cô lớn hơn một chút, vậy thì hoàn toàn không che được.
Chiếc váy trên người là do Lý Ngọc Lan tự làm, phía trước cố ý thiết kế nếp gấp che đi bụng hơn phân nửa.
Nhưng cô vẫn lo lắng, vì thế lại mặc bên ngoài thêm một cái áo khoác mỏng, vừa vặn chắn trước bụng, ở trước gương ngắm thử, xác nhận từ bên cạnh chính diện nhìn không ra, Lý Ngọc Lan mới hài lòng.
Chính là không biết người cha kia có đáng để bảo vệ hay không.
Nghe nói như vậy, Đại Bảo vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng đột nhiên trở nên sáng lấp lánh.
Cậu bé vui vẻ nhào vào lòng Lý Ngọc Lan, gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi!”
Sau khi cọ cọ mặt, Đại Bảo lại ngẩng đầu nhỏ lên, vươn bàn tay nhỏ bé cẩn thận sờ sờ bụng Lý Ngọc Lan, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, hôm nay em gái có khỏe không?”
Đại Bảo biết chuyện trong bụng mẹ có em gái không thể để cho người khác biết.
“Ừm, em gái con rất tốt.” Lý Ngọc Lan cũng cười trả lời.
Kỳ thật cô cũng không biết trong bụng mình rốt cuộc là con trai hay con gái, chẳng qua Đại Bảo vẫn kiên trì muốn gọi em gái, cho nên cô cũng theo cậu bé gọi như vậy.
“Mẹ nhất định sẽ bảo vệ tốt con và em gái.” Lý Ngọc Lan nhẹ giọng nói, giống như đang cam đoan với mình cái gì đó.
Nhưng lại nghĩ đến quyển sách kia cùng chuyện xảy ra hôm nay, Lý Ngọc Lan cảm thấy phiền toái trước mắt của mình thật sự không ít.
Nhưng cho dù có phiền toái gì đi nữa, cô cũng nhất định sẽ không đi theo con đường được viết trong quyển sách thái quá kia.
*
Cố Thâm vẫn không có tin tức gì, Lý Ngọc Lan một mình dẫn theo Đại Bảo ở trong tiểu viện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may lúc trước Cố Thâm vừa từ chức, bọn họ liền dọn ra khỏi nhà xưởng máy kéo bên kia nhà.
Khác với căn nhà độc môn độc viện mà bọn họ đang ở hiện tại, bên kia nhà gia đình chính là lầu ống, trong nhà xảy ra chút gì cũng không giấu được hàng xóm.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, Lý Ngọc Lan đã cảm thấy da đầu tê dại.
Hôm sau, vì có việc phải làm, Lý Ngọc Lan thức dậy rất sớm.
Sau khi dậy cô nhanh chóng nấu xong bữa sáng, lại đánh thức Đại Bảo đang ngủ ngon trên giường dậy rửa mặt.
Chờ sau khi ăn xong điểm tâm, Lý Ngọc Lan tìm cho Đại Bảo một bộ quần áo đi ra, bảo cậu bé tự mình thay.
Sau khi làm những điều này, cô đã đi đến tủ quần áo để tìm quần áo cho mình để mặc.
Không quá do dự, cô trực tiếp lấy một chiếc váy rộng thùng thình. Hiện tại cô đã mang thai năm tháng, bụng không tính là lớn, nhưng cũng hơi hơi nhô lên.
Bây giờ là thời gian khi chính sách kế hoạch hóa gia đình đang phát triển mạnh, mặc dù trọng tâm của công việc chủ yếu đặt ở nông thôn, nhưng nếu bị phát hiện ở trong thành, thì sẽ không có kết quả tốt.
Đứa nhỏ này tới rất bất ngờ, nhưng nếu đã ở trong bụng cô, Lý Ngọc Lan cũng chưa bao giờ nghĩ tới không cần bé con.
Mắt thấy thời tiết chậm rãi nóng lên, quần áo cũng càng mặc càng ít, đợi đến bụng cô lớn hơn một chút, vậy thì hoàn toàn không che được.
Chiếc váy trên người là do Lý Ngọc Lan tự làm, phía trước cố ý thiết kế nếp gấp che đi bụng hơn phân nửa.
Nhưng cô vẫn lo lắng, vì thế lại mặc bên ngoài thêm một cái áo khoác mỏng, vừa vặn chắn trước bụng, ở trước gương ngắm thử, xác nhận từ bên cạnh chính diện nhìn không ra, Lý Ngọc Lan mới hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro