Nhân Vật Phản D...
2024-08-15 07:27:19
nhóm dịch: bánh bao
Khi cậu bé nghĩ mẹ mình chắc chắn sẽ chỉ trích, thì Cố Liên Sâm đột nhiên thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hít một ngụm mùi hương độc đáo trên người mẹ, Cố Liên Sâm cứng đờ người.
Sao không giống như những gì cậu bé nghĩ thế?
Lý Ngọc Lan dắt Đại Bảo trở về tiểu viện nhà bọn họ.
Lại đi lấy chậu nước, thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô, dịu dàng lau sạch bùn lầy dính trên mặt Đại Bảo.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Đại Bảo cẩn thận liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, lấy dũng khí chủ động xin lỗi: “Mẹ, con không cố ý muốn đánh nhau.”
Lý Ngọc Lan nhìn đứa con trai hiểu chuyện như thế, trong lòng không khỏi khẽ đau đớn.
Lại nghĩ đến trong sách nói, sau khi cô chết Đại Bảo bị hai nhà ghét bỏ, cuối cùng bị bán lại đến một nơi hẻo lánh, chịu hết hoạn nạn, dẫn đến hắc hóa, sau này trở thành đại phản diện làm đủ điều ác.
Song hãi hùng nhất chính là, trong sách còn nói cuối cùng nhân vật phản diện Đại Bảo bị cha ruột Cố Thâm đưa ra ánh sáng công lý. Cố Thâm cho đến khi đưa Đại Bảo vào tù, cũng không biết đó là con ruột của anh!
Lý Ngọc Lan ngẫm lại liền cảm thấy rất tức giận.
Người đàn ông chó Cố Thâm kia mắt bị mù sao? Đại Bảo bây giờ mới năm tuổi, tuổi còn nhỏ không nhớ rõ cha mẹ ruột của mình có thể tha thứ. Nhưng Cố Thâm đã mấy chục tuổi rồi, con trai cũng không biết đi tìm thì thôi, bây giờ đã tới trước mặt anh, thế nhưng anh còn không nhận ra!
Mắt chó kia của anh khỏi cần cũng được!
Hơn nữa đứa con trai mềm mại đáng yêu lại hiểu chuyện của cô làm sao có thể là nhân vật phản diện làm đủ điều ác chứ, nhất định là viết bậy trong sách!
Lý Ngọc Lan sờ sờ đầu Đại Bảo, nói: “Ừm, mẹ không trách con.”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mỉm cười, Lý Ngọc Lan vẫn giáo dục cậu bé một câu: “Nhưng bạo lực không phải cách giải quyết duy nhất, con có hiểu không?”
Đại Bảo nghi hoặc chớp chớp mắt, có chút không hiểu lắm.
Lý Ngọc Lan kiên nhẫn giải thích với cậu bé: “Mặc dù hôm nay con thắng, nhưng con có bao giờ nghĩ, ngộ nhỡ nếu con không đánh bại được bọn họ thì sao? Đại Bảo, mẹ không muốn con bị thương.”
Đại Bảo cúi đầu, chọc chọt ngón tay mình: “Nhưng bọn họ nói xấu ba.”
“Mẹ biết.”
Lý Ngọc Lan thở dài một hơi, từ sau khi Cố Thâm từ chức đi kiếm tiền, những lời đồn đãi xung quanh vẫn chưa dừng lại, mà những kẻ mơ hồ biết anh kiếm được tiền, ác ý kia càng sâu hơn, gần như ước gì Cố Thâm xảy ra chuyện...
Những lời bọn nhỏ kia nói, không phải là do nghe được từ chỗ người lớn à bằng không bọn nhỏ làm sao hiểu cái này?
“Nhưng dưới tình huống không thể để cho tất cả mọi người câm miệng, chúng ta phải học cách coi những lời này như gió bên tai, để cho bọn họ nói hai câu cũng sẽ không như thế nào.”
Nhìn cái đầu nhỏ rũ xuống của con trai, Lý Ngọc Lan nở nụ cười dịu dàng, nói: “Nhưng hôm nay mẹ vẫn phải khen ngợi Đại Bảo, bởi vì con đã bảo vệ ba.”
Khi cậu bé nghĩ mẹ mình chắc chắn sẽ chỉ trích, thì Cố Liên Sâm đột nhiên thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hít một ngụm mùi hương độc đáo trên người mẹ, Cố Liên Sâm cứng đờ người.
Sao không giống như những gì cậu bé nghĩ thế?
Lý Ngọc Lan dắt Đại Bảo trở về tiểu viện nhà bọn họ.
Lại đi lấy chậu nước, thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô, dịu dàng lau sạch bùn lầy dính trên mặt Đại Bảo.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Đại Bảo cẩn thận liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, lấy dũng khí chủ động xin lỗi: “Mẹ, con không cố ý muốn đánh nhau.”
Lý Ngọc Lan nhìn đứa con trai hiểu chuyện như thế, trong lòng không khỏi khẽ đau đớn.
Lại nghĩ đến trong sách nói, sau khi cô chết Đại Bảo bị hai nhà ghét bỏ, cuối cùng bị bán lại đến một nơi hẻo lánh, chịu hết hoạn nạn, dẫn đến hắc hóa, sau này trở thành đại phản diện làm đủ điều ác.
Song hãi hùng nhất chính là, trong sách còn nói cuối cùng nhân vật phản diện Đại Bảo bị cha ruột Cố Thâm đưa ra ánh sáng công lý. Cố Thâm cho đến khi đưa Đại Bảo vào tù, cũng không biết đó là con ruột của anh!
Lý Ngọc Lan ngẫm lại liền cảm thấy rất tức giận.
Người đàn ông chó Cố Thâm kia mắt bị mù sao? Đại Bảo bây giờ mới năm tuổi, tuổi còn nhỏ không nhớ rõ cha mẹ ruột của mình có thể tha thứ. Nhưng Cố Thâm đã mấy chục tuổi rồi, con trai cũng không biết đi tìm thì thôi, bây giờ đã tới trước mặt anh, thế nhưng anh còn không nhận ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt chó kia của anh khỏi cần cũng được!
Hơn nữa đứa con trai mềm mại đáng yêu lại hiểu chuyện của cô làm sao có thể là nhân vật phản diện làm đủ điều ác chứ, nhất định là viết bậy trong sách!
Lý Ngọc Lan sờ sờ đầu Đại Bảo, nói: “Ừm, mẹ không trách con.”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mỉm cười, Lý Ngọc Lan vẫn giáo dục cậu bé một câu: “Nhưng bạo lực không phải cách giải quyết duy nhất, con có hiểu không?”
Đại Bảo nghi hoặc chớp chớp mắt, có chút không hiểu lắm.
Lý Ngọc Lan kiên nhẫn giải thích với cậu bé: “Mặc dù hôm nay con thắng, nhưng con có bao giờ nghĩ, ngộ nhỡ nếu con không đánh bại được bọn họ thì sao? Đại Bảo, mẹ không muốn con bị thương.”
Đại Bảo cúi đầu, chọc chọt ngón tay mình: “Nhưng bọn họ nói xấu ba.”
“Mẹ biết.”
Lý Ngọc Lan thở dài một hơi, từ sau khi Cố Thâm từ chức đi kiếm tiền, những lời đồn đãi xung quanh vẫn chưa dừng lại, mà những kẻ mơ hồ biết anh kiếm được tiền, ác ý kia càng sâu hơn, gần như ước gì Cố Thâm xảy ra chuyện...
Những lời bọn nhỏ kia nói, không phải là do nghe được từ chỗ người lớn à bằng không bọn nhỏ làm sao hiểu cái này?
“Nhưng dưới tình huống không thể để cho tất cả mọi người câm miệng, chúng ta phải học cách coi những lời này như gió bên tai, để cho bọn họ nói hai câu cũng sẽ không như thế nào.”
Nhìn cái đầu nhỏ rũ xuống của con trai, Lý Ngọc Lan nở nụ cười dịu dàng, nói: “Nhưng hôm nay mẹ vẫn phải khen ngợi Đại Bảo, bởi vì con đã bảo vệ ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro