Chương 106
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Hào môn thế gia, gia đình mỹ mãn, tình cảm vợ chồng sâu đâm, ba một tay ôm con, một tay ôm vợ, một màn này xem ở đáy mắt, vô cùng ấm áp, thật là khiến người hâm mộ.
Không ít nhân viên lấy di động ra, lặng lẽ chụp ảnh một nhà ba người này, chuẩn bị lén đăng lên vòng bạn bè, camera di động rắc một tiếng, ở đại sảnh không quá ầm ĩ này lại đặc biệt chói tai.
Lục Bắc Xuyên nhíu mày nhìn nhân viên cách đó không xa sắc mặt hơi có vẻ xấu hổ hoảng loạn, lén lút muốn giấu di động đi.
Anh không phải minh tinh, loại hành vi nhìn trộm riêng tư, chụp lén ở trước công chúng này, không có ai có thể chịu đựng được, huống chi còn là Lục Bắc Xuyên.
Anh dừng bước chân, hai tròng mắt hơi trầm xuống, sắc mặt không vui nhìn nhân viên kia, ở dưới khí tràng áp bách, nhân viên kia hiển nhiên có chút không biết làm sao.
Liền ở khi Lục Bắc Xuyên mở miệng giận mắng, Diệp Trăn dẫn đầu cười nói: “Không sao,” cô nhìn nhân viên kia, giải vây thay cô ấy: “Xóa ảnh đi là được rồi.”
Nói xong, lại nói với Lục Bắc Xuyên: “Lục tiên sinh, cơm chuẩn bị cho anh còn không ăn sẽ nguội mất.”
Lục Bắc Xuyên tự nhiên hiểu rõ ý Diệp Trăn, mặt vô biểu tình mang theo người vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, nhân viên kia mới thở ra một hơi, giống như nghĩ mà sợ lấy điện thoại di động ra, xóa đi ảnh chụp lén vừa rồi.
“Hóa ra Lục phu nhân là người ôn nhu như vậy, không quá giống những gì trên diễn đàn nói.”
“Những lời trên diễn đàn mà cô cũng tin, tất cả đều là một ít người khua môi múa mép loạn từ không thành có, tôi đã sớm không quen nhìn một đám bệnh đau mắt ngầm diss người khác kia, cô chờ, đợi lát nữa tôi đi đăng chuyện Lục phu nhân vào bài viết đó, để đám bệnh đau mắt kia trợn to bọn họ mắt chó xem cho kỹ!”
“Bọn họ có thể tin sao?”
Cô ta lắc lư di động trên tay, “Vừa rồi tôi chụp lén một tấm ảnh bóng dáng của Lục tổng và Lục phu nhân, trên tay tôi chính là có chùy thật, mạnh hơn những kẻ từ không thành có bắt gió bắt bóng không lấy ra được một chút chứng cứ như bọn họ.”
“Đi đi đi, thang máy tới, chúng ta mau đi lên đăng bài.”
***
Sau khi tiến vào thang máy, Diệp Trăn đánh bay tay Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: “Lục tiên sinh, xem ra anh ở công ty rất được lòng người, những nhân viên đó rất sợ anh?”
Lục Bắc Xuyên không thèm để ý thái độ của cô, thấy được nhiều cô gái nhỏ ôn nhu, nhưng đều không phải loại hình anh thích.
“Là kính trọng, không phải sợ.”
Diệp Trăn bĩu môi, không nói gì.
“Hôm nay em nghĩ gì mà lại đưa cơm cho anh? Đây không giống chuyện em sẽ chủ động làm, phát sinh chuyện gì?”
Tục ngữ nói rất hay, không có việc gì không đăng tam bảo điện, Lục Bắc Xuyên hiểu rõ tính cách Diệp Trăn, mang theo đứa bé, phô trương lớn như vậy để tới công ty, tuyệt đối sẽ không chỉ vì đưa một bữa cơm trưa cho anh.
“Lục tiên sinh, anh thật đúng là không hiểu phong tình,” Diệp Trăn không lộ thanh sắc hỏi lại anh, “Làm vợ của anh, đưa cho chồng mình một bữa cơm trưa rất kỳ quái sao?”
Khóe miệng Lục Bắc Xuyên nhẹ cong, không nói gì.
Cô gái nhỏ này khẳng định là có chuyện, hiện tại mạnh miệng, nhưng anh không vội, đợi lát nữa cho dù anh không hỏi, Diệp Trăn cũng sẽ nói.
Tới tầng 33.
Diệp Trăn ở một giây trước khi thang máy mở ra, đôi tay thân mật ôm lấy cánh tay Lục Bắc Xuyên, nghiêng đầu dựa lên vai anh.
Hào môn thế gia, gia đình mỹ mãn, tình cảm vợ chồng sâu đâm, ba một tay ôm con, một tay ôm vợ, một màn này xem ở đáy mắt, vô cùng ấm áp, thật là khiến người hâm mộ.
Không ít nhân viên lấy di động ra, lặng lẽ chụp ảnh một nhà ba người này, chuẩn bị lén đăng lên vòng bạn bè, camera di động rắc một tiếng, ở đại sảnh không quá ầm ĩ này lại đặc biệt chói tai.
Lục Bắc Xuyên nhíu mày nhìn nhân viên cách đó không xa sắc mặt hơi có vẻ xấu hổ hoảng loạn, lén lút muốn giấu di động đi.
Anh không phải minh tinh, loại hành vi nhìn trộm riêng tư, chụp lén ở trước công chúng này, không có ai có thể chịu đựng được, huống chi còn là Lục Bắc Xuyên.
Anh dừng bước chân, hai tròng mắt hơi trầm xuống, sắc mặt không vui nhìn nhân viên kia, ở dưới khí tràng áp bách, nhân viên kia hiển nhiên có chút không biết làm sao.
Liền ở khi Lục Bắc Xuyên mở miệng giận mắng, Diệp Trăn dẫn đầu cười nói: “Không sao,” cô nhìn nhân viên kia, giải vây thay cô ấy: “Xóa ảnh đi là được rồi.”
Nói xong, lại nói với Lục Bắc Xuyên: “Lục tiên sinh, cơm chuẩn bị cho anh còn không ăn sẽ nguội mất.”
Lục Bắc Xuyên tự nhiên hiểu rõ ý Diệp Trăn, mặt vô biểu tình mang theo người vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, nhân viên kia mới thở ra một hơi, giống như nghĩ mà sợ lấy điện thoại di động ra, xóa đi ảnh chụp lén vừa rồi.
“Hóa ra Lục phu nhân là người ôn nhu như vậy, không quá giống những gì trên diễn đàn nói.”
“Những lời trên diễn đàn mà cô cũng tin, tất cả đều là một ít người khua môi múa mép loạn từ không thành có, tôi đã sớm không quen nhìn một đám bệnh đau mắt ngầm diss người khác kia, cô chờ, đợi lát nữa tôi đi đăng chuyện Lục phu nhân vào bài viết đó, để đám bệnh đau mắt kia trợn to bọn họ mắt chó xem cho kỹ!”
“Bọn họ có thể tin sao?”
Cô ta lắc lư di động trên tay, “Vừa rồi tôi chụp lén một tấm ảnh bóng dáng của Lục tổng và Lục phu nhân, trên tay tôi chính là có chùy thật, mạnh hơn những kẻ từ không thành có bắt gió bắt bóng không lấy ra được một chút chứng cứ như bọn họ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi đi đi, thang máy tới, chúng ta mau đi lên đăng bài.”
***
Sau khi tiến vào thang máy, Diệp Trăn đánh bay tay Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: “Lục tiên sinh, xem ra anh ở công ty rất được lòng người, những nhân viên đó rất sợ anh?”
Lục Bắc Xuyên không thèm để ý thái độ của cô, thấy được nhiều cô gái nhỏ ôn nhu, nhưng đều không phải loại hình anh thích.
“Là kính trọng, không phải sợ.”
Diệp Trăn bĩu môi, không nói gì.
“Hôm nay em nghĩ gì mà lại đưa cơm cho anh? Đây không giống chuyện em sẽ chủ động làm, phát sinh chuyện gì?”
Tục ngữ nói rất hay, không có việc gì không đăng tam bảo điện, Lục Bắc Xuyên hiểu rõ tính cách Diệp Trăn, mang theo đứa bé, phô trương lớn như vậy để tới công ty, tuyệt đối sẽ không chỉ vì đưa một bữa cơm trưa cho anh.
“Lục tiên sinh, anh thật đúng là không hiểu phong tình,” Diệp Trăn không lộ thanh sắc hỏi lại anh, “Làm vợ của anh, đưa cho chồng mình một bữa cơm trưa rất kỳ quái sao?”
Khóe miệng Lục Bắc Xuyên nhẹ cong, không nói gì.
Cô gái nhỏ này khẳng định là có chuyện, hiện tại mạnh miệng, nhưng anh không vội, đợi lát nữa cho dù anh không hỏi, Diệp Trăn cũng sẽ nói.
Tới tầng 33.
Diệp Trăn ở một giây trước khi thang máy mở ra, đôi tay thân mật ôm lấy cánh tay Lục Bắc Xuyên, nghiêng đầu dựa lên vai anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro