Chương 107
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Cô làm lơ mấy nhân viên kinh ngạc trước đài, cười đi vào văn phòng Lục Bắc Xuyên.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Trăn tới tòa nhà Lục thị, lần đầu tiên tiến vào công ty Lục Bắc Xuyên, cũng là lần đầu tiên tiến vào văn phòng anh.
Văn phòng Lục Bắc Xuyên rộng mở khí phái, cả một mặt cửa sổ sát đất quan sát hết thành phố phồn vinh, chính giữa là bàn làm việc của anh, bên trái là một bộ sô pha thoải mái sang quý, ngày thường có thể tiếp khách, phía bên phải có một cánh cửa, bên trong là phòng để cho Lục Bắc Xuyên nghỉ ngơi trong ngày, bên trong đầy đủ mọi thứ.
Lục Bắc Xuyên trước đặt Chúc Chúc đang ngủ ở trên giường phòng nghỉ trong văn phòng, trở về liền phát hiện cô vợ nhỏ của mình đã mở hộp cơm đặt lên bàn, đưa cho anh một đôi đũa.
Sắc hương vị đều đầy đủ, tất cả đều là món anh thích ăn.
“Dì Nguyệt làm?”
“Đương nhiên.” Diệp Trăn cười cười, “Nếu anh muốn ăn đồ em làm cũng có thể, nhưng em lo lắng em dám làm nhưng anh không dám ăn.”
“Chỉ cần em làm, anh bảo đảm ăn hết toàn bộ.”
Lục Bắc Xuyên tiếp nhận đôi đũa Diệp Trăn đưa, ngồi ở trước bàn ăn cơm trưa.
Hiện tại sớm đã qua giờ cơm, Lục Bắc Xuyên lao lực từ sáng, sau khi trải qua một trận khẩn trương cảm nhận được dạ dày rỗng tuếch kêu to, Diệp Trăn ngồi ở trước bàn của Lục Bắc Xuyên, cong khuỷu tay đặt ở trên bàn, chống cằm nhìn anh ăn cơm.
“Lục tiên sinh, có phải gần đây anh rất vội không?”
Lục Bắc Xuyên nhìn cô một cái, “Có chuyện thì nói?”
“Đương nhiên là có.” Diệp Trăn dựa ra sau, lười nhác nhìn anh, “Lục tổng, gần đây em nghe nói một ít tin đồn, không biết anh có nghe nói qua chưa.”
Lục Bắc Xuyên dừng đũa, từ lời này của Diệp Trăn nghe ra một chút ngữ khí không giống bình thường, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, anh buông đũa, dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Trăn.
“Tin đồn gì.”
Bộ dáng trận địa sẵn sàng đón quân địch giống như đang tiếp thu khảo nghiệm trọng đại.
“Lục tiên sinh, anh khẩn trương như vậy làm gì? Em chỉ là sợ anh ăn cơm nhàm chán, tùy tiện tâm sự với anh mà thôi, mau ăn đi, đợi lát nữa đồ ăn sẽ nguội.”
Đôi mắt Lục Bắc Xuyên hơi trầm xuống, không quá tin tưởng lời nói nhẹ nhàng bâng quơ này của Diệp Trăn, nhưng ở dưới thúc giục của Diệp Trăn, vẫn là cầm lấy đũa.
“Anh ăn nhiều rau xanh một chút, tốt cho thân thể…… Thịt cũng phải ăn nhiều, dinh dưỡng cân đối…… Buổi sáng vất vả, uống chút canh, ăn nhiều một chút.” Diệp Trăn thay anh múc một chén canh nhỏ, đặt ở trước mặt anh.
Lục Bắc Xuyên cầm lấy cái thìa múc một muỗng đưa vào trong miệng, liền nghe được Diệp Trăn ở kia thở ngắn than dài, “Lục tiên sinh, hôm nay em nghe được một chút tin tức, cũng không biết có phải thật hay không.”
“Tin tức gì?”
“Là như vậy, thật nhiều truyền thông vàtrên diễn đàn đều đang nói anh và Thẩm Vi Nhân là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư, là một đôi tình nhân cực kỳ yêu nhau, từ nhỏ tình cảm sâu đậm thề non hẹn biển, bởi vì Thẩm Vi Nhân lập chí muốn dốc sức làm ở giới giải trí, nói không lấy danh hiệu ảnh hậu thề không bỏ qua, anh si tâm không đổi vừa chờ chính là thật nhiều năm, rốt cuộc chờ tới bây giờ sự nghiệp Thẩm Vi Nhân có chút khởi sắc, danh hiệu ảnh hậu là chuyện dễ như trở bàn tay, anh lại bị con gái của một nhà giàu mới nổi hố đi,” Diệp Trăn chỉ vào chính mình, “Con gái nhà giàu mới nổi này, chính là em.”
Cô làm lơ mấy nhân viên kinh ngạc trước đài, cười đi vào văn phòng Lục Bắc Xuyên.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Trăn tới tòa nhà Lục thị, lần đầu tiên tiến vào công ty Lục Bắc Xuyên, cũng là lần đầu tiên tiến vào văn phòng anh.
Văn phòng Lục Bắc Xuyên rộng mở khí phái, cả một mặt cửa sổ sát đất quan sát hết thành phố phồn vinh, chính giữa là bàn làm việc của anh, bên trái là một bộ sô pha thoải mái sang quý, ngày thường có thể tiếp khách, phía bên phải có một cánh cửa, bên trong là phòng để cho Lục Bắc Xuyên nghỉ ngơi trong ngày, bên trong đầy đủ mọi thứ.
Lục Bắc Xuyên trước đặt Chúc Chúc đang ngủ ở trên giường phòng nghỉ trong văn phòng, trở về liền phát hiện cô vợ nhỏ của mình đã mở hộp cơm đặt lên bàn, đưa cho anh một đôi đũa.
Sắc hương vị đều đầy đủ, tất cả đều là món anh thích ăn.
“Dì Nguyệt làm?”
“Đương nhiên.” Diệp Trăn cười cười, “Nếu anh muốn ăn đồ em làm cũng có thể, nhưng em lo lắng em dám làm nhưng anh không dám ăn.”
“Chỉ cần em làm, anh bảo đảm ăn hết toàn bộ.”
Lục Bắc Xuyên tiếp nhận đôi đũa Diệp Trăn đưa, ngồi ở trước bàn ăn cơm trưa.
Hiện tại sớm đã qua giờ cơm, Lục Bắc Xuyên lao lực từ sáng, sau khi trải qua một trận khẩn trương cảm nhận được dạ dày rỗng tuếch kêu to, Diệp Trăn ngồi ở trước bàn của Lục Bắc Xuyên, cong khuỷu tay đặt ở trên bàn, chống cằm nhìn anh ăn cơm.
“Lục tiên sinh, có phải gần đây anh rất vội không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bắc Xuyên nhìn cô một cái, “Có chuyện thì nói?”
“Đương nhiên là có.” Diệp Trăn dựa ra sau, lười nhác nhìn anh, “Lục tổng, gần đây em nghe nói một ít tin đồn, không biết anh có nghe nói qua chưa.”
Lục Bắc Xuyên dừng đũa, từ lời này của Diệp Trăn nghe ra một chút ngữ khí không giống bình thường, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, anh buông đũa, dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Trăn.
“Tin đồn gì.”
Bộ dáng trận địa sẵn sàng đón quân địch giống như đang tiếp thu khảo nghiệm trọng đại.
“Lục tiên sinh, anh khẩn trương như vậy làm gì? Em chỉ là sợ anh ăn cơm nhàm chán, tùy tiện tâm sự với anh mà thôi, mau ăn đi, đợi lát nữa đồ ăn sẽ nguội.”
Đôi mắt Lục Bắc Xuyên hơi trầm xuống, không quá tin tưởng lời nói nhẹ nhàng bâng quơ này của Diệp Trăn, nhưng ở dưới thúc giục của Diệp Trăn, vẫn là cầm lấy đũa.
“Anh ăn nhiều rau xanh một chút, tốt cho thân thể…… Thịt cũng phải ăn nhiều, dinh dưỡng cân đối…… Buổi sáng vất vả, uống chút canh, ăn nhiều một chút.” Diệp Trăn thay anh múc một chén canh nhỏ, đặt ở trước mặt anh.
Lục Bắc Xuyên cầm lấy cái thìa múc một muỗng đưa vào trong miệng, liền nghe được Diệp Trăn ở kia thở ngắn than dài, “Lục tiên sinh, hôm nay em nghe được một chút tin tức, cũng không biết có phải thật hay không.”
“Tin tức gì?”
“Là như vậy, thật nhiều truyền thông vàtrên diễn đàn đều đang nói anh và Thẩm Vi Nhân là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư, là một đôi tình nhân cực kỳ yêu nhau, từ nhỏ tình cảm sâu đậm thề non hẹn biển, bởi vì Thẩm Vi Nhân lập chí muốn dốc sức làm ở giới giải trí, nói không lấy danh hiệu ảnh hậu thề không bỏ qua, anh si tâm không đổi vừa chờ chính là thật nhiều năm, rốt cuộc chờ tới bây giờ sự nghiệp Thẩm Vi Nhân có chút khởi sắc, danh hiệu ảnh hậu là chuyện dễ như trở bàn tay, anh lại bị con gái của một nhà giàu mới nổi hố đi,” Diệp Trăn chỉ vào chính mình, “Con gái nhà giàu mới nổi này, chính là em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro