Chương 91
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Kiên trì của Lục Bắc Xuyên không sai, loại chuyện này không thể đáp ứng, trước có Lục Thiếu Ngôn, sau có Lâm Trạm, mặc kệ ở trong tiểu thuyết sắm vai thân phận gì, giờ phút này ở nhà họ Lục chính là kẻ địch của Lục Bắc Xuyên, hơn nữa chuyện này vốn chính là Lục Thiếu Ngôn tạo ra, anh ta không có lòng tốt, nếu thật sự dẫn sói vào nhà, cuộc sống này liền thật sự không thể qua.
Lục phu nhân không rõ vì sao Diệp Trăn ngăn cản bà, dùng ánh mắt dò hỏi, Diệp Trăn chỉ cho bà ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.
Lục lão gia tử trầm giọng: “Ngoại trừ Bắc Xuyên, những người khác đều đi ra ngoài trước đi!”
Đây là muốn nói chuyện riêng.
Diệp Trăn đỡ Lục phu nhân đứng dậy rời đi, Lục Thiếu Ngôn và Lâm Trạm cũng đi ra phòng sách theo.
Cửa phòng sách đóng lại, chỉ còn lại có Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia tử.
Lục Bắc Xuyên hiểu Lục lão gia tử nhìn anh lớn lên, Lục lão gia tử cũng hiểu tính tình đứa cháu trai do mình một tay dạy dỗ đến lớn, ở dưới cục diện vừa rồi, ai cũng không thể dẫn đầu thoái nhượng.
Chỉ còn hai người, Lục lão gia tử nói mềm xuống, “Cháu không muốn, vì sao?”
“Nguyên nhân cháu đã nói rồi, ông nội.”
“Đây chỉ là một trong số đó! Cháu là ông nội một tay nuôi lớn, chẳng lẽ ông nội còn không biết cháu suy nghĩ cái gì?”
Lục Bắc Xuyên lời lẽ chính đáng, “Nếu ông biết, cần gì phải hỏi lại cháu?”
“Cháu khiến ông nội tức giận như vậy, sẽ không sợ ông nội tìm luật sư thay đổi di sản, để lại tất cả di sản cho người khác?”
“Ông nội, sử dụng và phân chia tài sản của người là chuyện của chính người, do người tự mình nắm giữ, cháu không có quyền can thiệp, cho dù ông không cho cháu một xu, đó cũng là thiên kinh địa nghĩa, vì sao cháu phải sợ?” Anh nhẹ nhàng bâng quơ, tựa hồ thật sự không để tài sản trong miệng Lục lão gia tử ở trong lòng.
Thật ra tài sản đối với Lục Bắc Xuyên hiện tại mà nói cũng không phải mấu chốt quyết định thành bại.
Đối với anh mà nói, nhân mạch và năng lực mới là điểm quan trọng quyết định thắng bại.
Nếu tài sản đủ để chống đỡ dã tâm tiền tài của anh, như vậy là dệt hoa trên gấm, nhưng nếu không có, cũng không phải là hoạ vô đơn chí.
Không có gì là sẽ không mất đi, chỉ có năng lực thiên phú và dã tâm của mình, mới là thứ chân chính thuộc về chính mình, hơn nữa cả đời đều sẽ không phản bội mình.
Dễ dàng mất đi nhất chính là vật ngoài thân, nhưng dễ dàng có được nhất, cũng là vật ngoài thân.
“Ông nội, vấn đề quyền kế thừa tài sản của ông, nếu cần thiết cháu có thể giúp ông liên hệ luật sư, nhận lại cháu ruột của ông cũng là quyền lợi của chính ông, ông hoàn toàn không cần dò hỏi cháu, nhưng nếu ông hỏi, vậy cháu ở đây trực tiếp tỏ thái độ với ông, ở trên chuyện này, ông có thể không chiếm được đáp án ông muốn ở chỗ của cháu.”
Lục Bắc Xuyên chém đinh chặt sắt, thái độ kiên định, sừng sững bất động.
Vốn dĩ lão gia tử muốn nhận lại cháu trai thì nhận thôi, hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến bọn họ, nhưng nếu trưng cầu, vậy cũng nên phỏng đoán được kết quả mới đúng.
“Cho nên, ý tứ bây giờ của cháu, dù như thế nào, cháu đều không muốn để Lâm Trạm về nhà họ Lục?”
Một năm trước lúc Lục Bắc Xuyên còn nằm ở trên giường, liền nghe được tin tức Lục Thiếu Nhân mang con riêng về nhà họ Lục.
Kiên trì của Lục Bắc Xuyên không sai, loại chuyện này không thể đáp ứng, trước có Lục Thiếu Ngôn, sau có Lâm Trạm, mặc kệ ở trong tiểu thuyết sắm vai thân phận gì, giờ phút này ở nhà họ Lục chính là kẻ địch của Lục Bắc Xuyên, hơn nữa chuyện này vốn chính là Lục Thiếu Ngôn tạo ra, anh ta không có lòng tốt, nếu thật sự dẫn sói vào nhà, cuộc sống này liền thật sự không thể qua.
Lục phu nhân không rõ vì sao Diệp Trăn ngăn cản bà, dùng ánh mắt dò hỏi, Diệp Trăn chỉ cho bà ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.
Lục lão gia tử trầm giọng: “Ngoại trừ Bắc Xuyên, những người khác đều đi ra ngoài trước đi!”
Đây là muốn nói chuyện riêng.
Diệp Trăn đỡ Lục phu nhân đứng dậy rời đi, Lục Thiếu Ngôn và Lâm Trạm cũng đi ra phòng sách theo.
Cửa phòng sách đóng lại, chỉ còn lại có Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia tử.
Lục Bắc Xuyên hiểu Lục lão gia tử nhìn anh lớn lên, Lục lão gia tử cũng hiểu tính tình đứa cháu trai do mình một tay dạy dỗ đến lớn, ở dưới cục diện vừa rồi, ai cũng không thể dẫn đầu thoái nhượng.
Chỉ còn hai người, Lục lão gia tử nói mềm xuống, “Cháu không muốn, vì sao?”
“Nguyên nhân cháu đã nói rồi, ông nội.”
“Đây chỉ là một trong số đó! Cháu là ông nội một tay nuôi lớn, chẳng lẽ ông nội còn không biết cháu suy nghĩ cái gì?”
Lục Bắc Xuyên lời lẽ chính đáng, “Nếu ông biết, cần gì phải hỏi lại cháu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu khiến ông nội tức giận như vậy, sẽ không sợ ông nội tìm luật sư thay đổi di sản, để lại tất cả di sản cho người khác?”
“Ông nội, sử dụng và phân chia tài sản của người là chuyện của chính người, do người tự mình nắm giữ, cháu không có quyền can thiệp, cho dù ông không cho cháu một xu, đó cũng là thiên kinh địa nghĩa, vì sao cháu phải sợ?” Anh nhẹ nhàng bâng quơ, tựa hồ thật sự không để tài sản trong miệng Lục lão gia tử ở trong lòng.
Thật ra tài sản đối với Lục Bắc Xuyên hiện tại mà nói cũng không phải mấu chốt quyết định thành bại.
Đối với anh mà nói, nhân mạch và năng lực mới là điểm quan trọng quyết định thắng bại.
Nếu tài sản đủ để chống đỡ dã tâm tiền tài của anh, như vậy là dệt hoa trên gấm, nhưng nếu không có, cũng không phải là hoạ vô đơn chí.
Không có gì là sẽ không mất đi, chỉ có năng lực thiên phú và dã tâm của mình, mới là thứ chân chính thuộc về chính mình, hơn nữa cả đời đều sẽ không phản bội mình.
Dễ dàng mất đi nhất chính là vật ngoài thân, nhưng dễ dàng có được nhất, cũng là vật ngoài thân.
“Ông nội, vấn đề quyền kế thừa tài sản của ông, nếu cần thiết cháu có thể giúp ông liên hệ luật sư, nhận lại cháu ruột của ông cũng là quyền lợi của chính ông, ông hoàn toàn không cần dò hỏi cháu, nhưng nếu ông hỏi, vậy cháu ở đây trực tiếp tỏ thái độ với ông, ở trên chuyện này, ông có thể không chiếm được đáp án ông muốn ở chỗ của cháu.”
Lục Bắc Xuyên chém đinh chặt sắt, thái độ kiên định, sừng sững bất động.
Vốn dĩ lão gia tử muốn nhận lại cháu trai thì nhận thôi, hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến bọn họ, nhưng nếu trưng cầu, vậy cũng nên phỏng đoán được kết quả mới đúng.
“Cho nên, ý tứ bây giờ của cháu, dù như thế nào, cháu đều không muốn để Lâm Trạm về nhà họ Lục?”
Một năm trước lúc Lục Bắc Xuyên còn nằm ở trên giường, liền nghe được tin tức Lục Thiếu Nhân mang con riêng về nhà họ Lục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro