Chương 92
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Một đứa con trai do tiểu tam sinh, thứ không lên được mặt bàn, ở dưới tình huống anh còn chưa có chết công khai tiến vào nhà họ Lục, tiến vào công ty học tập nghiệp vụ, ý đồ thay thế địa vị của anh, làm Lục phu nhân giận mà không dám nói gì, thậm chí còn dám ở trước giường bệnh khi dễ đùa giỡn vợ anh, lúc trước chỉ bị đuổi ra ngoài là tiện nghi cho anh ta.
Chuyện như vậy, anh tuyệt đối không cho phép phát sinh lần thứ hai!
“Cháu nói, đây là việc riêng của ông, ông muốn nhận thì nhận, nhưng nếu ông hỏi ý kiến của cháu, như vậy ý kiến của cháu cũng thực kiên định, cháu không muốn.”
Hiện tại Lục Bắc Xuyên cầm quyền, trong tay nắm 50% cổ phần Lục thị, nắm đại quyền, trong bất tri bất giác, nhà họ Lục đã sớm không phải thiên hạ của Lục lão gia tử.
Nhận lại cháu trai?
Mục đích của Lục lão gia tử chỉ là vì nhận lại cháu trai sao?
Nếu nhận lại cháu trai, ông cần công khai dò hỏi ý kiến Lục Bắc Xuyên sao?
Ông ta muốn, là Lục Bắc Xuyên tỏ thái độ với cháu trai mình, về sau anh ta có thể tiến vào Lục thị không.
“Cháu hiểu rõ ý ông, nhưng ông hẳn là nhớ rõ Lục Bắc Phàm, dù Lâm Trạm lại vô tội hơn nữa, nhưng với cháu mà nói cũng là tử địch, anh em bất hoà, Lục thị không cần nhiều họ Lục như vậy, có một mình Lục Bắc Xuyên cháu là đủ rồi.”
Lục lão gia tử nhìn anh, đôi tay nắm chặt gậy chống, không hề chớp mắt nhìn Lục Bắc Xuyên hồi lâu, tựa hồ muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt anh.
Nhưng khuôn mặt anh trầm ổn, không hiện ra hỉ nộ, đã sớm đa mưu túc trí, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Hồi lâu sau, Lục lão gia tử mới nặng nề thở dài, “Ông nội hiểu rõ ý cháu, ta sẽ để Lâm Trạm nhận tổ quy tông, nhưng cháu yên tâm, Lâm Trạm tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Lục thị.”
Này xem như Lục lão gia tử thoái nhượng.
Lục Bắc Xuyên khẽ gật đầu, “Cháu đã nói rồi, nhận cháu trai là tự do của ông, cháu không có quyền can thiệp, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu đi ra ngoài trước.”
Nói xong, Lục Bắc Xuyên đứng dậy rời đi.
Lục lão gia tử lại trầm giọng gọi anh lại.
Lục Bắc Xuyên dừng bước chân.
“Cháu, rất tốt, Lục thị giao cho cháu, ông nội thực yên tâm.”
Lục Bắc Xuyên hơi gật đầu, “Vậy cháu nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng cao của ông nội.”
Anh đẩy cửa ra, toàn bộ phòng sách chỉ còn một mình Lục lão gia tử.
Lão gia tử chống gậy, thân thể hơi cúi xuống đi đến phía trước cửa sổ, nhìn người hầu còn đang thu thập tàn cục trong vườn hoa, nghe được tiếng mở cửa phía sau.
“Người già rồi, nên chịu thua, cánh chim của đứa nhỏ Bắc Xuyên cứng cáp, không chịu thoái nhượng.”
Bác Lộ cười nói: “Lão tiên sinh, hiện tại ngài có thể yên tâm.”
“Ừ, yên tâm,” Lục lão gia tử xoay người, nhìn bác Lộ, “Ngày mai về nhà cũ, cũng kêu luật sư đi, ta phải sửa lại di chúc một chút.”
“Sửa di chúc?”
Lục lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Thằng nhóc kia ở trước mặt mọi người làm ta không xuống đài được, còn muốn ta để lại cổ phần Lục thị và sản nghiệp cho nó? Nằm mơ! Lần này, ta thế nào cũng phải cho nó một giáo huấn!”
“Lão tiên sinh, di chúc này của ngài……” Bác Lộ hiểu rõ, Lục lão gia tử lòng mang áy náy với Lâm Trạm, muốn đền bù, không chừng di chúc này chính là muốn đền bù cho Lâm Trạm, nhưng như vậy, chẳng phải Lâm Trạm sẽ thành họa lớn trong lòng Lục Bắc Xuyên?
Một đứa con trai do tiểu tam sinh, thứ không lên được mặt bàn, ở dưới tình huống anh còn chưa có chết công khai tiến vào nhà họ Lục, tiến vào công ty học tập nghiệp vụ, ý đồ thay thế địa vị của anh, làm Lục phu nhân giận mà không dám nói gì, thậm chí còn dám ở trước giường bệnh khi dễ đùa giỡn vợ anh, lúc trước chỉ bị đuổi ra ngoài là tiện nghi cho anh ta.
Chuyện như vậy, anh tuyệt đối không cho phép phát sinh lần thứ hai!
“Cháu nói, đây là việc riêng của ông, ông muốn nhận thì nhận, nhưng nếu ông hỏi ý kiến của cháu, như vậy ý kiến của cháu cũng thực kiên định, cháu không muốn.”
Hiện tại Lục Bắc Xuyên cầm quyền, trong tay nắm 50% cổ phần Lục thị, nắm đại quyền, trong bất tri bất giác, nhà họ Lục đã sớm không phải thiên hạ của Lục lão gia tử.
Nhận lại cháu trai?
Mục đích của Lục lão gia tử chỉ là vì nhận lại cháu trai sao?
Nếu nhận lại cháu trai, ông cần công khai dò hỏi ý kiến Lục Bắc Xuyên sao?
Ông ta muốn, là Lục Bắc Xuyên tỏ thái độ với cháu trai mình, về sau anh ta có thể tiến vào Lục thị không.
“Cháu hiểu rõ ý ông, nhưng ông hẳn là nhớ rõ Lục Bắc Phàm, dù Lâm Trạm lại vô tội hơn nữa, nhưng với cháu mà nói cũng là tử địch, anh em bất hoà, Lục thị không cần nhiều họ Lục như vậy, có một mình Lục Bắc Xuyên cháu là đủ rồi.”
Lục lão gia tử nhìn anh, đôi tay nắm chặt gậy chống, không hề chớp mắt nhìn Lục Bắc Xuyên hồi lâu, tựa hồ muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt anh.
Nhưng khuôn mặt anh trầm ổn, không hiện ra hỉ nộ, đã sớm đa mưu túc trí, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Hồi lâu sau, Lục lão gia tử mới nặng nề thở dài, “Ông nội hiểu rõ ý cháu, ta sẽ để Lâm Trạm nhận tổ quy tông, nhưng cháu yên tâm, Lâm Trạm tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Lục thị.”
Này xem như Lục lão gia tử thoái nhượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bắc Xuyên khẽ gật đầu, “Cháu đã nói rồi, nhận cháu trai là tự do của ông, cháu không có quyền can thiệp, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu đi ra ngoài trước.”
Nói xong, Lục Bắc Xuyên đứng dậy rời đi.
Lục lão gia tử lại trầm giọng gọi anh lại.
Lục Bắc Xuyên dừng bước chân.
“Cháu, rất tốt, Lục thị giao cho cháu, ông nội thực yên tâm.”
Lục Bắc Xuyên hơi gật đầu, “Vậy cháu nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng cao của ông nội.”
Anh đẩy cửa ra, toàn bộ phòng sách chỉ còn một mình Lục lão gia tử.
Lão gia tử chống gậy, thân thể hơi cúi xuống đi đến phía trước cửa sổ, nhìn người hầu còn đang thu thập tàn cục trong vườn hoa, nghe được tiếng mở cửa phía sau.
“Người già rồi, nên chịu thua, cánh chim của đứa nhỏ Bắc Xuyên cứng cáp, không chịu thoái nhượng.”
Bác Lộ cười nói: “Lão tiên sinh, hiện tại ngài có thể yên tâm.”
“Ừ, yên tâm,” Lục lão gia tử xoay người, nhìn bác Lộ, “Ngày mai về nhà cũ, cũng kêu luật sư đi, ta phải sửa lại di chúc một chút.”
“Sửa di chúc?”
Lục lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Thằng nhóc kia ở trước mặt mọi người làm ta không xuống đài được, còn muốn ta để lại cổ phần Lục thị và sản nghiệp cho nó? Nằm mơ! Lần này, ta thế nào cũng phải cho nó một giáo huấn!”
“Lão tiên sinh, di chúc này của ngài……” Bác Lộ hiểu rõ, Lục lão gia tử lòng mang áy náy với Lâm Trạm, muốn đền bù, không chừng di chúc này chính là muốn đền bù cho Lâm Trạm, nhưng như vậy, chẳng phải Lâm Trạm sẽ thành họa lớn trong lòng Lục Bắc Xuyên?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro