Chương 93
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Lục lão gia tử trầm mặc suy nghĩ một lát, rồi sau đó nở nụ cười, “Ta thấy Tri Phi không tồi, ông xem tiệc đầy tháng hôm nay nhiều người như vậy cũng không khóc một lần, có thể thấy được là một người ổn trọng ở trường hợp lớn, hơn nữa đứa bé kia vừa sinh ra liền biết cười với ta, lớn lên khẳng định hiếu thuận, sẽ không giống ba nó chọc tức ta.”
Bác Lộ nghe xong lời này, cũng nở nụ cười theo Lục lão gia tử.
“Được, ngày mai tôi sẽ an bài luật sư.”
Lục lão gia tử gật gật đầu, bất trí một từ*. (* là thành ngữ tiếng Hán, là chỉ không tăng thêm khen ngợi hoặc phê bình.)
***
Sau khi đi ra phòng sách, Diệp Trăn lập tức đỡ Lục phu nhân trở về phòng, sau khi an ủi Lục phu nhân nôn nóng không thôi liền trở về phòng.
Cô không lo lắng cho Lục Bắc Xuyên, cánh chim Lâm Trạm chưa cứng, giờ phút này Lục Thiếu Ngôn lại là một người không đàng hoàng, Lục lão gia tử là người khôn khéo như vậy, sẽ chọn lựa như thế nào, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, bởi vì một chuyện như vậy làm hai ông cháu cách lòng, cuộc mua bán này không đáng giá.
Mới vừa trở về phòng không bao lâu, liền có người hầu gõ cửa, đưa tới không ít quà vật nhận trên bữa tiệc lần này, đều là giá trị xa xỉ.
Diệp Trăn liếc mắt một cái liền thấy được cặp đồng hồ Lục Thiếu Ngôn tặng kia.
Cô tìm người hầu lấy một cái kìm sắc bén, không chút do dự bạo lực mở mặt sau của đồng hồ giá trị liên thành kia ra, nơi đó ngoại trừ linh kiện đồng hồ tinh tế phức tạp, Diệp Trăn còn tìm được một thứ.
Đó là một thiết bị truy tung định vị vô cùng tinh xảo.
Thật không lừa mình, tiểu thuyết nói không hề sai, tên khốn Lục Thiếu Ngôn này chính là lòng mang ý xấu, dã tâm bừng bừng mưu toan rất nhiều năm, nếu không phải bởi vì Lâm Trạm có hào quang vai chính, nói không chừng Lục Thiếu Ngôn thật đúng là sau khi có thể hố xong Lục Bắc Xuyên thuận tiện cũng hố Lâm Trạm.
Mặt ngoài cà lơ phất phơ, lòng dạ thâm trầm, thâm tàng bất lộ, loại người này còn khó đối phó hơn Lâm Trạm nhiều.
Ít nhất Lâm Trạm đối phó bạn đều là thẳng thắn mặt đối mặt, nhưng Lục Thiếu Ngôn là một con rắn độc muốn nấp ở chỗ tối, không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn bạn một cái trở tay không kịp.
Điểm duy nhất làm Diệp Trăn nghĩ không rõ chính là, sao Lâm Trạm lại liên thủ với Lục Thiếu Ngôn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Bắc Xuyên đi vào từ ngoài cửa, vừa cởi áo khoác tùy tay ném ở trên sô pha, vừa lôi kéo cà vạt, sắc mặt cũng không quá tốt.
“Nói chuyện với ông nội thế nào?”
Lục Bắc Xuyên nhìn lại đây, nhìn thấy đồng hồ quý báu trên bàn bị phá thành mảnh nhỏ cũng không hỏi nhiều, “Ông nội vẫn là quyết định để Lâm Trạm nhận tổ quy tông, chỉ là ông ấy cũng đáp ứng, sẽ không để Lâm Trạm tiến vào Lục thị.”
“Đẹp cả đôi đàng.”
“Xem như vậy đi.” Ánh mắt Lục Bắc Xuyên hơi lóe, cực kỳ đột ngột hỏi: “Nếu có một ngày……”
“Nếu có một ngày anh chết, anh yên tâm, em sẽ kế thừa di sản kếch xù của anh, tiêu xài tiền tài của anh, cô độc nuôi nấng Chúc Chúc lớn lên,” Diệp Trăn vô cùng xúc động, cô ngửa đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, tình cảm chân thật, “Em sẽ nhớ anh.”
Một câu này của Diệp Trăn làm Lục Bắc Xuyên cười bất đắc dĩ, thu hồi lời chân chính muốn hỏi của mình.
Anh vô cùng ôn nhu nhìn Diệp Trăn, “Vậy hiện tại anh phải nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ để lại nhiều di sản một chút để em tiêu xài.”
Lục lão gia tử trầm mặc suy nghĩ một lát, rồi sau đó nở nụ cười, “Ta thấy Tri Phi không tồi, ông xem tiệc đầy tháng hôm nay nhiều người như vậy cũng không khóc một lần, có thể thấy được là một người ổn trọng ở trường hợp lớn, hơn nữa đứa bé kia vừa sinh ra liền biết cười với ta, lớn lên khẳng định hiếu thuận, sẽ không giống ba nó chọc tức ta.”
Bác Lộ nghe xong lời này, cũng nở nụ cười theo Lục lão gia tử.
“Được, ngày mai tôi sẽ an bài luật sư.”
Lục lão gia tử gật gật đầu, bất trí một từ*. (* là thành ngữ tiếng Hán, là chỉ không tăng thêm khen ngợi hoặc phê bình.)
***
Sau khi đi ra phòng sách, Diệp Trăn lập tức đỡ Lục phu nhân trở về phòng, sau khi an ủi Lục phu nhân nôn nóng không thôi liền trở về phòng.
Cô không lo lắng cho Lục Bắc Xuyên, cánh chim Lâm Trạm chưa cứng, giờ phút này Lục Thiếu Ngôn lại là một người không đàng hoàng, Lục lão gia tử là người khôn khéo như vậy, sẽ chọn lựa như thế nào, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, bởi vì một chuyện như vậy làm hai ông cháu cách lòng, cuộc mua bán này không đáng giá.
Mới vừa trở về phòng không bao lâu, liền có người hầu gõ cửa, đưa tới không ít quà vật nhận trên bữa tiệc lần này, đều là giá trị xa xỉ.
Diệp Trăn liếc mắt một cái liền thấy được cặp đồng hồ Lục Thiếu Ngôn tặng kia.
Cô tìm người hầu lấy một cái kìm sắc bén, không chút do dự bạo lực mở mặt sau của đồng hồ giá trị liên thành kia ra, nơi đó ngoại trừ linh kiện đồng hồ tinh tế phức tạp, Diệp Trăn còn tìm được một thứ.
Đó là một thiết bị truy tung định vị vô cùng tinh xảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật không lừa mình, tiểu thuyết nói không hề sai, tên khốn Lục Thiếu Ngôn này chính là lòng mang ý xấu, dã tâm bừng bừng mưu toan rất nhiều năm, nếu không phải bởi vì Lâm Trạm có hào quang vai chính, nói không chừng Lục Thiếu Ngôn thật đúng là sau khi có thể hố xong Lục Bắc Xuyên thuận tiện cũng hố Lâm Trạm.
Mặt ngoài cà lơ phất phơ, lòng dạ thâm trầm, thâm tàng bất lộ, loại người này còn khó đối phó hơn Lâm Trạm nhiều.
Ít nhất Lâm Trạm đối phó bạn đều là thẳng thắn mặt đối mặt, nhưng Lục Thiếu Ngôn là một con rắn độc muốn nấp ở chỗ tối, không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn bạn một cái trở tay không kịp.
Điểm duy nhất làm Diệp Trăn nghĩ không rõ chính là, sao Lâm Trạm lại liên thủ với Lục Thiếu Ngôn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Bắc Xuyên đi vào từ ngoài cửa, vừa cởi áo khoác tùy tay ném ở trên sô pha, vừa lôi kéo cà vạt, sắc mặt cũng không quá tốt.
“Nói chuyện với ông nội thế nào?”
Lục Bắc Xuyên nhìn lại đây, nhìn thấy đồng hồ quý báu trên bàn bị phá thành mảnh nhỏ cũng không hỏi nhiều, “Ông nội vẫn là quyết định để Lâm Trạm nhận tổ quy tông, chỉ là ông ấy cũng đáp ứng, sẽ không để Lâm Trạm tiến vào Lục thị.”
“Đẹp cả đôi đàng.”
“Xem như vậy đi.” Ánh mắt Lục Bắc Xuyên hơi lóe, cực kỳ đột ngột hỏi: “Nếu có một ngày……”
“Nếu có một ngày anh chết, anh yên tâm, em sẽ kế thừa di sản kếch xù của anh, tiêu xài tiền tài của anh, cô độc nuôi nấng Chúc Chúc lớn lên,” Diệp Trăn vô cùng xúc động, cô ngửa đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, tình cảm chân thật, “Em sẽ nhớ anh.”
Một câu này của Diệp Trăn làm Lục Bắc Xuyên cười bất đắc dĩ, thu hồi lời chân chính muốn hỏi của mình.
Anh vô cùng ôn nhu nhìn Diệp Trăn, “Vậy hiện tại anh phải nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ để lại nhiều di sản một chút để em tiêu xài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro