Tôi Muốn Đi Con Đường Cá Muối Nhưng Hệ Thống Không Cho Phép
Giấc Mơ Của Em...
2024-11-12 21:27:22
"Vẫn vậy là sao?"
"Ý anh là không sao đâu, anh họ, anh có thể nghiêm túc hơn được không? Một tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu?" Tô Bất Dịch vội vàng hỏi.
Tô Hàng suy nghĩ một chút: "Tháng này thành tích không tệ, tháng sau hẳn là kiếm được sáu chữ số."
"Chúa ơi, đó là sự thật. Em từng làm việc trong một khách sạn, lương vỏn vẹn 3.000 nhân dân tệ bao gồm tiền ăn và chỗ ở. Anh có thể kiếm được 100.000 nhân dân tệ, bằng tiền lương của em trong ba năm.
Anh ơi, anh không đi cướp ngân hàng đấy phải không?" Tô Bất Dịch trợn mắt nghi ngờ.
Trên thực tế, nghiêm túc mà nói, Tô Hàng có thể kiếm được hàng trăm nghìn trong tháng này.
Tô Hàng bĩu môi: "Cậu thật sự giống như chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài à? Thu nhập của chúng ta không ổn định, thành tích tốt tức là thu nhập cao. Nếu không có thành tích, anh cũng không kiếm được nhiều như cậu."
“Cho nên, ở Bắc Kinh làm việc vất vả quá.” Tô Bất Dịch chửi thề, nói với cô hầu bàn cách đó không xa: “Đưa bia cho tôi trước, tôi khát quá.”
Tô Hàng thăm dò: "Bất Dịch, em không ở khách sạn làm việc nữa, hiện tại đang làm gì?"
"Anh họ, anh nghĩ em sẽ làm gì với vẻ ngoài của mình?" Tô Bất Dịch nháy mắt, lộ ra vẻ xảo quyệt.
Tô Hàng cười mắng: "Đừng nói nhảm nữa, Bắc Kinh có nhiều ngành nghề như vậy, từ một ngàn đến tám trăm, anh biết cậu làm gì chứ, nhưng tuyệt đối không phải người mẫu!"
"Nhìn xem, anh đối với cuộc sống căn bản không có hứng thú, lời nói của anh quá gây tổn thương người khác." Tô Bất Dịch lắc đầu nói tiếp: "Công việc của em vẫn luôn muốn làm, có thể nói là cao cấp, chắc chắn có thể nói là có tương lai tươi sáng.
Nhìn thấy em trai khoe khoang, Tô Hàng hừ lạnh nói: "Cướp ngân hàng là phạm pháp đấy!"
"Làm sao có chuyện đó? Em là loại người như vậy sao?" Tô Bất Dịch lập tức vươn cổ phản bác: "Hơn nữa cướp ngân hàng có thể coi là một nghề sao? Em hiện tại là diễn viên, diễn viên, anh hiểu không?"
"Cái quái gì vậy, em... là diễn viên? Đã đạt tới trình độ diễn hề sao?" Tô Hàng cho rằng mình nghe lầm.
"Thật là một tên hề, anh họ, rõ ràng là anh đang kỳ thị em, coi thường em! Em là đàn ông nam nhi đại trượng phu, muốn trở thành minh tinh, hiện tại anh đã hiểu rồi chứ?"
"Hả..." Tô Hàng cười lớn, lắc đầu nói: "Cậu không đẹp trai bằng anh, cũng không có tài hùng biện bằng anh, ngay cả là chú hề thì trình độ cũng không đạt tới, làm sao có thể trở thành minh tinh? Cậu sẽ không được người khác yêu mến. "Cậu đang bị lừa à?"
"KHÔNG! Làm ngôi sao hay diễn viên, không cần phải đẹp trai. Mấu chốt là phải có khí chất khiến người ta nhìn thoáng qua sẽ nhớ đến khí chất của mình, Tính khí? Giống như em vậy."
Tô Bất Dịch nâng cằm lên và tạo một tư thế mà anh ấy cho là rất tao nhã.
"Cái quái gì vậy? Vậy thì nói thẳng cho anh biết, cậu có khí chất gì vậy?"
"Ồ? Anh, anh cho rằng em là người như thế nào?" Tô Bất Dịch vô ý thức nâng cằm lên.
Tô Hàng ánh mắt khẽ động, hắn nhìn tên ngốc này, môi lên xuống, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ:
"Như cái quả Bí Ngô quê mùa."
Tô Bất Dịch lập tức sa sầm mặt nói: "Anh ơi, anh xúc phạm người khác quá vậy à? Em không phải là người quê mùa, em thành thật. Vương Bảo Cường có biết như vậy không? Em cùng loại với anh ấy, anh hiểu không?"
"Cái gì, cậu còn muốn bắt chước Vương Bảo Cường?"
"Điều đó là cần thiết. Vương Bảo Cường là thần tượng của em. Anh ấy là một trong những siêu sao nổi tiếng có sức hấp dẫn phòng vé nhất ở Trung Quốc. Em đang theo bước anh ấy và em gần như đã đến đó vào lúc này."
Tô Hàng đành phải cắt đứt ảo tưởng của em trai mình: "Haha, thành công của Vương Bảo Cường quả thực rất đáng ghen tị, nhưng ở Trung Quốc chỉ có một Vương Bảo Cường trong tổng dân số hơn một tỷ người đó. Xác suất này nhỏ đến mức nào? Cậu đã tính toán chưa?”
"Vậy thì sao? Nếu ông trời sinh ra em, Tô Bất Dịch, ắt sẽ có chỗ cho em thể hiện tài năng! Em và thần tượng của mình đều là trẻ con quê mùa. Nếu ông ấy có thể thành công, em cũng có thể thành công vang dội!
Mỗi ngày Tô Bất Dịch đều ngồi xổm trước Xưởng phim Bắc Kinh, chờ đợi cơ hội, thứ cậu còn thiếu chỉ là một cơ hội. Chỉ cần được giao một vai phù hợp, cậu ấy nghĩ mình nhất định sẽ trở nên nổi tiếng và tỏa sáng trước gia đình họ Tô của bọn họ!
"Khi đến lúc, anh ơi, đừng làm môi giới bất động sản nữa, em sẽ thăng anh thành quản lý ngôi sao cho em, để anh theo em ăn ngon,mặc sướng, tán gái và kiếm thật nhiều tiền, như thế chả phải tốt lắm sao?"
"Haha." Tô Hàng mỉm cười, do dự hồi lâu, mới nhịn được vài câu, nói: "Cậu thật sự nghĩ đủ xa."
"Mọi người, phải dám nghĩ dám làm, có như vậy mới có tương lai. Chỉ cần em có thể trở thành một ngôi sao lớn, mọi cố gắng bây giờ đều sẽ có giá trị. Khi thời cơ đến, em sẽ xem xét trở lại và đó sẽ là những kỷ niệm quý giá, có lẽ nhiều năm sau, có thể lấy em sẽ làm nguyên mẫu để quay bộ phim tự truyện
hay nhất thế giới, "Sự trỗi dậy của nam thần diện ảnh" Tô Bất Dịch nói với vẻ khao khát.
"Ây za, anh nghĩ cậu không phải đang đói, mà là cậu chưa tỉnh ngủ đó. Vẫn còn chưa tỉnh lại phải không? Hay là cậu xem quá nhiều 'Súp gà tâm hồn'?" Tô Hàng nhấp một ngụm bia lắc lắc cái đầu.
"Hừ, anh cả đời đều chả biết phải theo đuổi cái gì đó phải không? Không thể như anh cả đời chỉ biết sống như vậy mua bán nhà được?" Tô Bất Dịch vẻ mặt khinh thường nói.
Tô Hàng bỗng nhiên tức giận: “Tô Bất Dịch, sao cậu dám coi thường anh, một tên nhóc xấu tính như cậu hả? Vậy anh hỏi cậu, cậu định làm diễn viên bao lâu, đóng bao nhiêu tác phẩm điện ảnh và truyền hình?"
"Có một số bộ phim, bao gồm cổ trang, hiện đại và các chương trình tạp kỹ. Có lẽ một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy em trên TV khi nghe điều này" Tô Bất Dịch cười khúc khích, tỏ ra hài lòng.
"Ồ? Cậu có lời thoại nào không?"
"Hụ…"
Tô Bất Dịch ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút xấu hổ nói: "Trình độ diễn xuất của em không liên quan gì đến lời thoại của mình, mấu chốt là phải có kỹ năng diễn xuất mới có thể diễn kịch!"
Tô Hàng trực tiếp vạch trần hắn: "Đồ ngốc, em ngay cả lời thoại cũng không có, như vậy là dư thừa. Một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có thể tự nuôi mình được không?"
"Ừ, làm một ngày thì được trả lương một ngày, có khi nhiều, có khi ít. Nói chung, số tiền em kiếm được cũng tương đương với khi hồi còn làm việc trong nhà hàng." Tô Bất Dịch chợt lộ ra vẻ mặt tội lỗi.
Số tiền kiếm được có thể tương đương nhau, nhưng mấu chốt là tiền ăn và chỗ ở đã bao gồm trong khách sạn, nhưng thêm nữa, cậu phải tự chi trả tiền ăn và chỗ ở khi theo nghề diễn này, không có nhiều tiền còn lại trong một tháng.
Tô Hàng đoán: "Vậy trước đó bố mẹ cậu có nói với anh, dì và chú ép cậu về nhà, hẳn là bởi vì chuyện này?"
“Không, họ chỉ là những kẻ cổ hủ, cho rằng nghề diễn xuất không đáng tin cậy, muốn giết chết ước mơ của em, ép em về quê làm ruộng, rồi sinh con, nối dõi tông đường. Em không muốn sống cuộc sống như thế này, nó chôn vùi tài năng của em quá nhiều." Tô Bất Dịch gắp một đống thịt cừu nhai kỹ.
"Vậy cậu nghĩ như thế nào, có dự định gì chưa? Trước tiên phải nuôi sống chính mình, sau đó mới có thể nuôi dưỡng ước mơ của mình, đúng không?" Tô Hàng nhịn không được hỏi.
"Anh trai, anh cho em một ý kiến thế nào?" Tô Bất Dịch nhìn Tô Hàng với vẻ mong đợi.
"Ý anh là không sao đâu, anh họ, anh có thể nghiêm túc hơn được không? Một tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu?" Tô Bất Dịch vội vàng hỏi.
Tô Hàng suy nghĩ một chút: "Tháng này thành tích không tệ, tháng sau hẳn là kiếm được sáu chữ số."
"Chúa ơi, đó là sự thật. Em từng làm việc trong một khách sạn, lương vỏn vẹn 3.000 nhân dân tệ bao gồm tiền ăn và chỗ ở. Anh có thể kiếm được 100.000 nhân dân tệ, bằng tiền lương của em trong ba năm.
Anh ơi, anh không đi cướp ngân hàng đấy phải không?" Tô Bất Dịch trợn mắt nghi ngờ.
Trên thực tế, nghiêm túc mà nói, Tô Hàng có thể kiếm được hàng trăm nghìn trong tháng này.
Tô Hàng bĩu môi: "Cậu thật sự giống như chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài à? Thu nhập của chúng ta không ổn định, thành tích tốt tức là thu nhập cao. Nếu không có thành tích, anh cũng không kiếm được nhiều như cậu."
“Cho nên, ở Bắc Kinh làm việc vất vả quá.” Tô Bất Dịch chửi thề, nói với cô hầu bàn cách đó không xa: “Đưa bia cho tôi trước, tôi khát quá.”
Tô Hàng thăm dò: "Bất Dịch, em không ở khách sạn làm việc nữa, hiện tại đang làm gì?"
"Anh họ, anh nghĩ em sẽ làm gì với vẻ ngoài của mình?" Tô Bất Dịch nháy mắt, lộ ra vẻ xảo quyệt.
Tô Hàng cười mắng: "Đừng nói nhảm nữa, Bắc Kinh có nhiều ngành nghề như vậy, từ một ngàn đến tám trăm, anh biết cậu làm gì chứ, nhưng tuyệt đối không phải người mẫu!"
"Nhìn xem, anh đối với cuộc sống căn bản không có hứng thú, lời nói của anh quá gây tổn thương người khác." Tô Bất Dịch lắc đầu nói tiếp: "Công việc của em vẫn luôn muốn làm, có thể nói là cao cấp, chắc chắn có thể nói là có tương lai tươi sáng.
Nhìn thấy em trai khoe khoang, Tô Hàng hừ lạnh nói: "Cướp ngân hàng là phạm pháp đấy!"
"Làm sao có chuyện đó? Em là loại người như vậy sao?" Tô Bất Dịch lập tức vươn cổ phản bác: "Hơn nữa cướp ngân hàng có thể coi là một nghề sao? Em hiện tại là diễn viên, diễn viên, anh hiểu không?"
"Cái quái gì vậy, em... là diễn viên? Đã đạt tới trình độ diễn hề sao?" Tô Hàng cho rằng mình nghe lầm.
"Thật là một tên hề, anh họ, rõ ràng là anh đang kỳ thị em, coi thường em! Em là đàn ông nam nhi đại trượng phu, muốn trở thành minh tinh, hiện tại anh đã hiểu rồi chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả..." Tô Hàng cười lớn, lắc đầu nói: "Cậu không đẹp trai bằng anh, cũng không có tài hùng biện bằng anh, ngay cả là chú hề thì trình độ cũng không đạt tới, làm sao có thể trở thành minh tinh? Cậu sẽ không được người khác yêu mến. "Cậu đang bị lừa à?"
"KHÔNG! Làm ngôi sao hay diễn viên, không cần phải đẹp trai. Mấu chốt là phải có khí chất khiến người ta nhìn thoáng qua sẽ nhớ đến khí chất của mình, Tính khí? Giống như em vậy."
Tô Bất Dịch nâng cằm lên và tạo một tư thế mà anh ấy cho là rất tao nhã.
"Cái quái gì vậy? Vậy thì nói thẳng cho anh biết, cậu có khí chất gì vậy?"
"Ồ? Anh, anh cho rằng em là người như thế nào?" Tô Bất Dịch vô ý thức nâng cằm lên.
Tô Hàng ánh mắt khẽ động, hắn nhìn tên ngốc này, môi lên xuống, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ:
"Như cái quả Bí Ngô quê mùa."
Tô Bất Dịch lập tức sa sầm mặt nói: "Anh ơi, anh xúc phạm người khác quá vậy à? Em không phải là người quê mùa, em thành thật. Vương Bảo Cường có biết như vậy không? Em cùng loại với anh ấy, anh hiểu không?"
"Cái gì, cậu còn muốn bắt chước Vương Bảo Cường?"
"Điều đó là cần thiết. Vương Bảo Cường là thần tượng của em. Anh ấy là một trong những siêu sao nổi tiếng có sức hấp dẫn phòng vé nhất ở Trung Quốc. Em đang theo bước anh ấy và em gần như đã đến đó vào lúc này."
Tô Hàng đành phải cắt đứt ảo tưởng của em trai mình: "Haha, thành công của Vương Bảo Cường quả thực rất đáng ghen tị, nhưng ở Trung Quốc chỉ có một Vương Bảo Cường trong tổng dân số hơn một tỷ người đó. Xác suất này nhỏ đến mức nào? Cậu đã tính toán chưa?”
"Vậy thì sao? Nếu ông trời sinh ra em, Tô Bất Dịch, ắt sẽ có chỗ cho em thể hiện tài năng! Em và thần tượng của mình đều là trẻ con quê mùa. Nếu ông ấy có thể thành công, em cũng có thể thành công vang dội!
Mỗi ngày Tô Bất Dịch đều ngồi xổm trước Xưởng phim Bắc Kinh, chờ đợi cơ hội, thứ cậu còn thiếu chỉ là một cơ hội. Chỉ cần được giao một vai phù hợp, cậu ấy nghĩ mình nhất định sẽ trở nên nổi tiếng và tỏa sáng trước gia đình họ Tô của bọn họ!
"Khi đến lúc, anh ơi, đừng làm môi giới bất động sản nữa, em sẽ thăng anh thành quản lý ngôi sao cho em, để anh theo em ăn ngon,mặc sướng, tán gái và kiếm thật nhiều tiền, như thế chả phải tốt lắm sao?"
"Haha." Tô Hàng mỉm cười, do dự hồi lâu, mới nhịn được vài câu, nói: "Cậu thật sự nghĩ đủ xa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mọi người, phải dám nghĩ dám làm, có như vậy mới có tương lai. Chỉ cần em có thể trở thành một ngôi sao lớn, mọi cố gắng bây giờ đều sẽ có giá trị. Khi thời cơ đến, em sẽ xem xét trở lại và đó sẽ là những kỷ niệm quý giá, có lẽ nhiều năm sau, có thể lấy em sẽ làm nguyên mẫu để quay bộ phim tự truyện
hay nhất thế giới, "Sự trỗi dậy của nam thần diện ảnh" Tô Bất Dịch nói với vẻ khao khát.
"Ây za, anh nghĩ cậu không phải đang đói, mà là cậu chưa tỉnh ngủ đó. Vẫn còn chưa tỉnh lại phải không? Hay là cậu xem quá nhiều 'Súp gà tâm hồn'?" Tô Hàng nhấp một ngụm bia lắc lắc cái đầu.
"Hừ, anh cả đời đều chả biết phải theo đuổi cái gì đó phải không? Không thể như anh cả đời chỉ biết sống như vậy mua bán nhà được?" Tô Bất Dịch vẻ mặt khinh thường nói.
Tô Hàng bỗng nhiên tức giận: “Tô Bất Dịch, sao cậu dám coi thường anh, một tên nhóc xấu tính như cậu hả? Vậy anh hỏi cậu, cậu định làm diễn viên bao lâu, đóng bao nhiêu tác phẩm điện ảnh và truyền hình?"
"Có một số bộ phim, bao gồm cổ trang, hiện đại và các chương trình tạp kỹ. Có lẽ một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy em trên TV khi nghe điều này" Tô Bất Dịch cười khúc khích, tỏ ra hài lòng.
"Ồ? Cậu có lời thoại nào không?"
"Hụ…"
Tô Bất Dịch ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút xấu hổ nói: "Trình độ diễn xuất của em không liên quan gì đến lời thoại của mình, mấu chốt là phải có kỹ năng diễn xuất mới có thể diễn kịch!"
Tô Hàng trực tiếp vạch trần hắn: "Đồ ngốc, em ngay cả lời thoại cũng không có, như vậy là dư thừa. Một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có thể tự nuôi mình được không?"
"Ừ, làm một ngày thì được trả lương một ngày, có khi nhiều, có khi ít. Nói chung, số tiền em kiếm được cũng tương đương với khi hồi còn làm việc trong nhà hàng." Tô Bất Dịch chợt lộ ra vẻ mặt tội lỗi.
Số tiền kiếm được có thể tương đương nhau, nhưng mấu chốt là tiền ăn và chỗ ở đã bao gồm trong khách sạn, nhưng thêm nữa, cậu phải tự chi trả tiền ăn và chỗ ở khi theo nghề diễn này, không có nhiều tiền còn lại trong một tháng.
Tô Hàng đoán: "Vậy trước đó bố mẹ cậu có nói với anh, dì và chú ép cậu về nhà, hẳn là bởi vì chuyện này?"
“Không, họ chỉ là những kẻ cổ hủ, cho rằng nghề diễn xuất không đáng tin cậy, muốn giết chết ước mơ của em, ép em về quê làm ruộng, rồi sinh con, nối dõi tông đường. Em không muốn sống cuộc sống như thế này, nó chôn vùi tài năng của em quá nhiều." Tô Bất Dịch gắp một đống thịt cừu nhai kỹ.
"Vậy cậu nghĩ như thế nào, có dự định gì chưa? Trước tiên phải nuôi sống chính mình, sau đó mới có thể nuôi dưỡng ước mơ của mình, đúng không?" Tô Hàng nhịn không được hỏi.
"Anh trai, anh cho em một ý kiến thế nào?" Tô Bất Dịch nhìn Tô Hàng với vẻ mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro