Tôi Muốn Đi Con Đường Cá Muối Nhưng Hệ Thống Không Cho Phép
Nhận Được Lời M...
2024-11-12 21:27:22
"Bíp bíp bíp..."
Tô Hàng vừa tan sở về nhà thuê, đột nhiên trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại.
'An Đông Vĩ? Anh chàng này đang làm gì trên điện thoại vậy? '
"Này, ông chủ An, ông muốn gì ở tôi?"
"Tiểu Hàng, cậu đang làm gì ở đây?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Tô Hàng nhất thời không nói nên lời: "Tiểu An Tử, anh có thể đừng như vậy ghê tởm được không?"
"Vậy tôi nên gọi bạn là gì, A Tô, hay baking soda, haha..." An Đông Vĩ cười.
Tô Hàng tức giận chửi: "Biến đi, đồ khốn nạn. Tôi đang bận, mỗi ngày làm ăn trị giá hàng tỷ, nhưng chỉ trong chốc lát đã mất hàng trăm nghìn, cậu có đủ khả năng chi trả không?"
"À, người đại diện vừa bảo cậu kể cho tôi nghe cảm giác làm ông chủ than là như thế nào. Tôi tin cậu. Vậy xem bán tôi có đủ không? Cậu mới tốt nghiệp đã lâu, đã bị ô nhiễm bởi đám người ngoài xã hội rồi đó."
Thật đáng buồn, bốn năm tình bạn sâu sắc trong ký túc xá cách mạng đã bị cậu chà đạp một cách tàn nhẫn." An Đông Vĩ nói với giọng điệu nghiêm túc, vẻ đau khổ.
Tô Hàng vội vàng ngắt lời hắn: “Dừng lại đi, Tiểu An Tử, chẳng lẽ cậu bị bồ đá nên mới tới tìm tôi than vãn sao?”
"Thật vớ vẩn. Tôi là một mỹ nam được mọi người yêu mến, nhảy múa duyên dáng. Ai dám đá tôi? Ai dám vô lễ?" An Đông Vĩ giọng điệu ủ rũ nói.
"Đúng vậy, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi, cậu căn bản chưa từng yêu, sao có thể nói bị bỏ?" Tô Hàng thở dài nói đùa: "Cậu thật sự không phải Tiểu An Tử tôi quen đấy chứ?"
"Sao cậu dám làm điều này! Cậu thực sự đang lừa dối tôi! Cậu có lừa dối ai trong số tôi quen nữa không đấy?" An Đông Vĩ đột nhiên cao giọng, rõ ràng là đang nói rằng nó đau, anh ta khịt mũi lạnh lùng, rồi đổi chủ đề và nói: “Quên đi, tôi có rất nhiều tiền nên không tranh cãi với cậu, hôm nay tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu qua điện thoại.”
Tô Hàng nói đùa: "Có chuyện gì vậy? Nhật Bản xả nước thải hạt nhân? Hay chiến tranh Palestine với Israel? Cậu không muốn anh trai dạy cậu cách tán gái phải không?"
"Nếu xuống địa ngục, chúng ta vẫn có thể là bạn bè chứ?" An Đông Vĩ thở dài, rõ ràng là bị đánh trúng điểm yếu.
Tô Hàng nén cười trong lòng: "Được, vì cậu quỳ lạy cầu xin tôi, nên tôi miễn cưỡng đồng ý."
"Tôi còn chưa quỳ xuống, quên đi. Chúng ta đừng nói chuyện nữa mà bắt tay vào việc. Hai ngày nữa sẽ có buổi họp lớp a?" An Đông Vĩ hỏi.
Tô Hàng có chút bối rối: "Tiệc tùng gì? Lúc này không phải Tết cũng không phải ngày nghỉ, sao cả lớp lại tụ tập?"
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Hàng và các bạn cùng lớp cũng có gặp nhau vài lần, nhưng thường là vào cuối năm, những mỗi lúc còn lại ít gặp hơn.
"Sau khi chúng ta tốt nghiệp, không phải một số bạn cùng lớp của chúng ta sẽ ra nước ngoài học thêm sao? Bây giờ họ đã trở về Trung Quốc, một số người muốn nhân cơ hội này tụ tập lại và mời thêm một vài bạn cùng lớp để làm sôi động." An Đông Vĩ giải thích ở đầu bên kia.
Tô Hàng lập tức hiểu ra: "Tôi biết, duy trì mối quan hệ phải có tiền, hoặc là có quà cáp."
Tô Hàng đoán người này, nhưng anh không muốn nhìn thấy anh ta.
"Này, cậu đang nói cái gì vậy? Kỳ thật chúng ta đều là bạn học, chỉ là muốn tụ tập cùng nhau trò chuyện." An Đông Vĩ cũng cười thuyết phục.
Tô Hàng từ chối: “Gần đây tôi bận quá, không muốn đi, đợi đến cuối năm, tôi sẽ chiêu đãi cậu. Sau đó chúng ta sẽ tụ tập với vài người thân thiết như hồi còn đi học với nhau."
“Ôi Tô Hàng ơi, ở thủ đô không dễ hòa nhập, cậu có nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ. Hơn nữa, cậu còn làm nghề môi giới bất động sản, các bạn cùng lớp chúng ta bây giờ đều đã đến tuổi kết hôn rồi. Thật sự là nếu cậu muốn kết hôn và mua nhà ở thủ đô, cậu không cần phải có tiền trước sao? Nhưng khi kết hôn cậu định không mời ai à? Mà bạn bè phải thường xuyên qua lại mới duy trì được mối quan hệ, sau mời cưới họ mới đi chứ?” An Đông Vĩ hỏi.
Tô Hàng cười nói: "Chờ một chút, có người đồng ý kết hôn với cậu sao? Sao bây giờ cậu phải đi vận động hành lang sớm vậy?"
Tuy nhiên, lời nói của An Đông Vĩ đã thức tỉnh anh và khiến anh phải suy nghĩ về điều gì đó.
"Đi đi, đã lâu không gặp. Tôi nhớ cậu. Tôi muốn uống vài ly với cậu. Đi thôi, khi nào đến lúc tôi sẽ đích thân đón cậu."
Suy nghĩ một chút, Tô Hàng nói: "Được, vì cậu, tôi sẽ đi."
Cúp điện thoại, Tô Hàng vẫn đang suy nghĩ về buổi họp lớp: 'Lần tụ tập này có thể có ích lợi gì? '
Trước đó, hệ thống dự đoán rằng một trường trung học trọng điểm sẽ được xây dựng trên đường Bắc Triều Dương, vì vậy giá nhà ở gần đường Bắc Triều Dương chắc chắn sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn.
Đây là cơ hội tốt để anh lật nhà và kiếm tiền chênh lệch.
Nhưng những gì An Đông Vĩ vừa nói khiến Tô Hàng chợt nghĩ đến cơ hội kiếm được nhiều tiền. Tuy không mua được nhà nhưng anh có thể giúp đỡ những người có tiền muốn mua nhà và người có nhà muốn bán hoặc cho thuê, ngồi lại với nhau để giao dịch.
Một bất động sản nếu qua vài lần mua đi bán lại và lãi ròng hàng trăm nghìn nhân dân tệ. Có cách nào kiếm tiền nhanh hơn thế này không? Điều này không gì khác hơn là ăn cắp tiền, chiêu thức mà ''cò đất'' vẫn hay làm.
Vậy, làm thế nào để Tô Hàng thuyết phục các bạn cùng lớp và khách hàng mua bán nhà với mình? Làm thế nào để cậu khiến họ tin rằng giá nhà trên đường Triều Dương sẽ tăng vọt? Điều này đòi hỏi một số kế hoạch tỉ mỉ.
Vù…
Trưa hôm sau, tại nhà hàng thịt nướng Tứ Xuyên.
Sau khi nhận được điện thoại của anh họ Tô Bố Dịch, Tô Hàng vội vàng chạy tới.
Trước quán có mấy bàn, ngồi dưới gốc liễu ngoài cửa gió thổi, dễ chịu hơn nhiều so với ngồi trong phòng máy lạnh, chàng trai trẻ này là em họ của Tô Hàng, cậu ta tên là Tô Bất Dịch.
Anh ấy có mái tóc húi cua nhỏ, lông mày rậm và đôi mắt to, ngoại hình có phần giống Tô Hàng, nhưng thấp hơn Tô Hàng. Anh ấy không đẹp trai nhưng trông thật thà và lương thiện.
"Anh Hàng, cuối cùng anh cũng tới rồi. Em trai anh sắp chết đói rồi anh mới tới?" Tô Bất Dịch xoa xoa bụng, vẻ mặt nóng lòng muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Sao vội thế? Em cứ làm như anh là Tào Tháo hay sao mà nhắc tới là có mặt ngay được. Cũng may anh có quan hệ tốt với quản lý cửa hàng nên còn được về sớm. Chứ cứ như những người khác, cậu còn phải đợi một tiếng nữa."
Tô Hàng ngồi xuống nói, cầm thực đơn lên ném cho đối diện Tô Bất Dịch, giống như người La Mã nói:
"Mau gọi món. Hôm nay anh đãi cậu."
“Chỉ có anh họ là tốt với em nhất.” Tô Bất Dịch mỉm cười, không thèm nhìn thực đơn, trực tiếp hét lên: “Phục vụ, trước tiên hãy mang bốn chai bia lạnh đến cho anh.”
“Vâng.” Lúc này, một cô phục vụ đi tới, lấy một cuốn sổ nhỏ viết ra, hỏi: “Anh còn muốn gì nữa không?”
“Hai mươi xiên thịt cừu, mười cái sườn, năm cái mề gà, hai cái cánh gà, một đĩa đậu phộng và đậu nành.” Tô Hàng đồng thanh nói.
Tô Hàng sửng sốt: "Bất Dịch, em là quỷ đói đầu thai à! Cả ngày chưa ăn cơm, chỉ chờ anh tới đưa đi ăn đấy hả?"
"Không sao đâu, anh họ, anh không biết người trẻ tuổi ăn nhiều sao?" Tô Bất Dịch vỗ ngực nói.
"Thưa anh, anh có cần gì nữa không?" Người phục vụ hỏi.
"Còn có bốn quả cật cừu, nướng chín mềm." Tô Bất Dịch nói thêm.
Tô Hàng khó hiểu: "Em có bạn gái rồi đấy à?”
"Không có đâu, anh trai." Tô Bất Dịch nhún vai.
"Vậy sao cậu ăn nhiều thận như vậy? Hai cái là đủ rồi." Tô Hàng cười mắng.
Nghe được lời nói của Tô Hàng, Tô Bất Dịch lúc này không nói nên lời, cô phục vụ nhếch khóe miệng, cố gắng không cười thành tiếng, sau đó chạy vào trong cửa hàng đưa món ăn cho đầu bếp để chuẩn bị.
"Anh, dạo này anh thế nào rồi?" Tô Bất Dịch vội vàng chuyển chủ đề.
"Anh cậu vẫn vậy thôi."
Tô Hàng vừa tan sở về nhà thuê, đột nhiên trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại.
'An Đông Vĩ? Anh chàng này đang làm gì trên điện thoại vậy? '
"Này, ông chủ An, ông muốn gì ở tôi?"
"Tiểu Hàng, cậu đang làm gì ở đây?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Tô Hàng nhất thời không nói nên lời: "Tiểu An Tử, anh có thể đừng như vậy ghê tởm được không?"
"Vậy tôi nên gọi bạn là gì, A Tô, hay baking soda, haha..." An Đông Vĩ cười.
Tô Hàng tức giận chửi: "Biến đi, đồ khốn nạn. Tôi đang bận, mỗi ngày làm ăn trị giá hàng tỷ, nhưng chỉ trong chốc lát đã mất hàng trăm nghìn, cậu có đủ khả năng chi trả không?"
"À, người đại diện vừa bảo cậu kể cho tôi nghe cảm giác làm ông chủ than là như thế nào. Tôi tin cậu. Vậy xem bán tôi có đủ không? Cậu mới tốt nghiệp đã lâu, đã bị ô nhiễm bởi đám người ngoài xã hội rồi đó."
Thật đáng buồn, bốn năm tình bạn sâu sắc trong ký túc xá cách mạng đã bị cậu chà đạp một cách tàn nhẫn." An Đông Vĩ nói với giọng điệu nghiêm túc, vẻ đau khổ.
Tô Hàng vội vàng ngắt lời hắn: “Dừng lại đi, Tiểu An Tử, chẳng lẽ cậu bị bồ đá nên mới tới tìm tôi than vãn sao?”
"Thật vớ vẩn. Tôi là một mỹ nam được mọi người yêu mến, nhảy múa duyên dáng. Ai dám đá tôi? Ai dám vô lễ?" An Đông Vĩ giọng điệu ủ rũ nói.
"Đúng vậy, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi, cậu căn bản chưa từng yêu, sao có thể nói bị bỏ?" Tô Hàng thở dài nói đùa: "Cậu thật sự không phải Tiểu An Tử tôi quen đấy chứ?"
"Sao cậu dám làm điều này! Cậu thực sự đang lừa dối tôi! Cậu có lừa dối ai trong số tôi quen nữa không đấy?" An Đông Vĩ đột nhiên cao giọng, rõ ràng là đang nói rằng nó đau, anh ta khịt mũi lạnh lùng, rồi đổi chủ đề và nói: “Quên đi, tôi có rất nhiều tiền nên không tranh cãi với cậu, hôm nay tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu qua điện thoại.”
Tô Hàng nói đùa: "Có chuyện gì vậy? Nhật Bản xả nước thải hạt nhân? Hay chiến tranh Palestine với Israel? Cậu không muốn anh trai dạy cậu cách tán gái phải không?"
"Nếu xuống địa ngục, chúng ta vẫn có thể là bạn bè chứ?" An Đông Vĩ thở dài, rõ ràng là bị đánh trúng điểm yếu.
Tô Hàng nén cười trong lòng: "Được, vì cậu quỳ lạy cầu xin tôi, nên tôi miễn cưỡng đồng ý."
"Tôi còn chưa quỳ xuống, quên đi. Chúng ta đừng nói chuyện nữa mà bắt tay vào việc. Hai ngày nữa sẽ có buổi họp lớp a?" An Đông Vĩ hỏi.
Tô Hàng có chút bối rối: "Tiệc tùng gì? Lúc này không phải Tết cũng không phải ngày nghỉ, sao cả lớp lại tụ tập?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Hàng và các bạn cùng lớp cũng có gặp nhau vài lần, nhưng thường là vào cuối năm, những mỗi lúc còn lại ít gặp hơn.
"Sau khi chúng ta tốt nghiệp, không phải một số bạn cùng lớp của chúng ta sẽ ra nước ngoài học thêm sao? Bây giờ họ đã trở về Trung Quốc, một số người muốn nhân cơ hội này tụ tập lại và mời thêm một vài bạn cùng lớp để làm sôi động." An Đông Vĩ giải thích ở đầu bên kia.
Tô Hàng lập tức hiểu ra: "Tôi biết, duy trì mối quan hệ phải có tiền, hoặc là có quà cáp."
Tô Hàng đoán người này, nhưng anh không muốn nhìn thấy anh ta.
"Này, cậu đang nói cái gì vậy? Kỳ thật chúng ta đều là bạn học, chỉ là muốn tụ tập cùng nhau trò chuyện." An Đông Vĩ cũng cười thuyết phục.
Tô Hàng từ chối: “Gần đây tôi bận quá, không muốn đi, đợi đến cuối năm, tôi sẽ chiêu đãi cậu. Sau đó chúng ta sẽ tụ tập với vài người thân thiết như hồi còn đi học với nhau."
“Ôi Tô Hàng ơi, ở thủ đô không dễ hòa nhập, cậu có nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ. Hơn nữa, cậu còn làm nghề môi giới bất động sản, các bạn cùng lớp chúng ta bây giờ đều đã đến tuổi kết hôn rồi. Thật sự là nếu cậu muốn kết hôn và mua nhà ở thủ đô, cậu không cần phải có tiền trước sao? Nhưng khi kết hôn cậu định không mời ai à? Mà bạn bè phải thường xuyên qua lại mới duy trì được mối quan hệ, sau mời cưới họ mới đi chứ?” An Đông Vĩ hỏi.
Tô Hàng cười nói: "Chờ một chút, có người đồng ý kết hôn với cậu sao? Sao bây giờ cậu phải đi vận động hành lang sớm vậy?"
Tuy nhiên, lời nói của An Đông Vĩ đã thức tỉnh anh và khiến anh phải suy nghĩ về điều gì đó.
"Đi đi, đã lâu không gặp. Tôi nhớ cậu. Tôi muốn uống vài ly với cậu. Đi thôi, khi nào đến lúc tôi sẽ đích thân đón cậu."
Suy nghĩ một chút, Tô Hàng nói: "Được, vì cậu, tôi sẽ đi."
Cúp điện thoại, Tô Hàng vẫn đang suy nghĩ về buổi họp lớp: 'Lần tụ tập này có thể có ích lợi gì? '
Trước đó, hệ thống dự đoán rằng một trường trung học trọng điểm sẽ được xây dựng trên đường Bắc Triều Dương, vì vậy giá nhà ở gần đường Bắc Triều Dương chắc chắn sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn.
Đây là cơ hội tốt để anh lật nhà và kiếm tiền chênh lệch.
Nhưng những gì An Đông Vĩ vừa nói khiến Tô Hàng chợt nghĩ đến cơ hội kiếm được nhiều tiền. Tuy không mua được nhà nhưng anh có thể giúp đỡ những người có tiền muốn mua nhà và người có nhà muốn bán hoặc cho thuê, ngồi lại với nhau để giao dịch.
Một bất động sản nếu qua vài lần mua đi bán lại và lãi ròng hàng trăm nghìn nhân dân tệ. Có cách nào kiếm tiền nhanh hơn thế này không? Điều này không gì khác hơn là ăn cắp tiền, chiêu thức mà ''cò đất'' vẫn hay làm.
Vậy, làm thế nào để Tô Hàng thuyết phục các bạn cùng lớp và khách hàng mua bán nhà với mình? Làm thế nào để cậu khiến họ tin rằng giá nhà trên đường Triều Dương sẽ tăng vọt? Điều này đòi hỏi một số kế hoạch tỉ mỉ.
Vù…
Trưa hôm sau, tại nhà hàng thịt nướng Tứ Xuyên.
Sau khi nhận được điện thoại của anh họ Tô Bố Dịch, Tô Hàng vội vàng chạy tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước quán có mấy bàn, ngồi dưới gốc liễu ngoài cửa gió thổi, dễ chịu hơn nhiều so với ngồi trong phòng máy lạnh, chàng trai trẻ này là em họ của Tô Hàng, cậu ta tên là Tô Bất Dịch.
Anh ấy có mái tóc húi cua nhỏ, lông mày rậm và đôi mắt to, ngoại hình có phần giống Tô Hàng, nhưng thấp hơn Tô Hàng. Anh ấy không đẹp trai nhưng trông thật thà và lương thiện.
"Anh Hàng, cuối cùng anh cũng tới rồi. Em trai anh sắp chết đói rồi anh mới tới?" Tô Bất Dịch xoa xoa bụng, vẻ mặt nóng lòng muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Sao vội thế? Em cứ làm như anh là Tào Tháo hay sao mà nhắc tới là có mặt ngay được. Cũng may anh có quan hệ tốt với quản lý cửa hàng nên còn được về sớm. Chứ cứ như những người khác, cậu còn phải đợi một tiếng nữa."
Tô Hàng ngồi xuống nói, cầm thực đơn lên ném cho đối diện Tô Bất Dịch, giống như người La Mã nói:
"Mau gọi món. Hôm nay anh đãi cậu."
“Chỉ có anh họ là tốt với em nhất.” Tô Bất Dịch mỉm cười, không thèm nhìn thực đơn, trực tiếp hét lên: “Phục vụ, trước tiên hãy mang bốn chai bia lạnh đến cho anh.”
“Vâng.” Lúc này, một cô phục vụ đi tới, lấy một cuốn sổ nhỏ viết ra, hỏi: “Anh còn muốn gì nữa không?”
“Hai mươi xiên thịt cừu, mười cái sườn, năm cái mề gà, hai cái cánh gà, một đĩa đậu phộng và đậu nành.” Tô Hàng đồng thanh nói.
Tô Hàng sửng sốt: "Bất Dịch, em là quỷ đói đầu thai à! Cả ngày chưa ăn cơm, chỉ chờ anh tới đưa đi ăn đấy hả?"
"Không sao đâu, anh họ, anh không biết người trẻ tuổi ăn nhiều sao?" Tô Bất Dịch vỗ ngực nói.
"Thưa anh, anh có cần gì nữa không?" Người phục vụ hỏi.
"Còn có bốn quả cật cừu, nướng chín mềm." Tô Bất Dịch nói thêm.
Tô Hàng khó hiểu: "Em có bạn gái rồi đấy à?”
"Không có đâu, anh trai." Tô Bất Dịch nhún vai.
"Vậy sao cậu ăn nhiều thận như vậy? Hai cái là đủ rồi." Tô Hàng cười mắng.
Nghe được lời nói của Tô Hàng, Tô Bất Dịch lúc này không nói nên lời, cô phục vụ nhếch khóe miệng, cố gắng không cười thành tiếng, sau đó chạy vào trong cửa hàng đưa món ăn cho đầu bếp để chuẩn bị.
"Anh, dạo này anh thế nào rồi?" Tô Bất Dịch vội vàng chuyển chủ đề.
"Anh cậu vẫn vậy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro