Chương 26
2025-01-10 15:10:12
Cuộc thi đấu giữa các nước cũng sắp kết thúc tình hình giữa các đội từ nhiều nước chế độ luyện tập nâng cao, Tuyết Nhi hàng ngày đều thức ăn ngủ cùng đội thi đấu, nhưng tinh thần cô vẫn rất vững vàng, cô biết mình là trụ cột là người đứng đầu của đội tuyển nếu bây giờ cô gục xuống thì đội tuyển sẽ không ai chống nổi
"em uống chút nước đi" Tuấn Khải cầm chai nước đưa đến trước mặt của Tuyết Nhi, mấy ngày nay anh thấy cô ốm nhiều vì lo cho đội tuyển mặc dù đội đang dẫn trước nhưng cô vẫn không dám lơ là.
"cảm ơn"
"mấy hôm nay anh thấy em hơi mệt có cần nghỉ ngơi xíu không"
"không sao"
" em cũng phải giữ sức khỏe của mình" Tuấn Khải đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy một ánh mắt đang nhìn mình anh im lặng ra hiệu cho người đó lánh đi
"anh sao vậy"
"à không có gì, em ngồi nghỉ đi" Tuấn Khải đứng lên đi luyện tập nhưng khi thấy mọi người ai cũng đều chú tâm tậm luyện anh lẻn ra ngoài đi tới chỗ khuất nơi đó có một cô gái đang đứng "sao không gói cho tôi, cô làm vậy quá nguy hiểm"
"ngày mai là ngày cuối thi đấu, cơ hội đến rồi"
"cô định làm gì"
"ngày mai là thi đấu đồng đội phải không, nếu như người thi đấu chính mà có chuyện thì sẽ ra sau" Sở Lan trong bóng tối đội chiếc mũ lưỡi trai che đi một nửa khuôn mặt nở nụ cười quái dị "một lát anh để cái này vào trong giày của của người đó, chúng ta chỉ chờ xem kịch thôi"
Tuấn KHải trong tay cầm một lưỡi dao nhỏ, anh biết nếu như bị vậy này đâm trúng gót chân rất có thể sẽ bị tàn phế suốt đời khả năng sẽ không còn thi đấu được nữa "chuyện của chúng ta tại sao phải hại những người khác"
"anh sợ rồi à" Sở Lan ngước lên nhìn anh đôi mắt thêm vài phần tà ác "những người liên quan tới cô ta đều phải như vậy"
Trở về khu tập luyện trong đầu anh ngổn ngang suy nghĩ không biết phải làm sao "anh Tuấn Khải anh đi đâu từ nảy giờ vậy" một chàng trai chạy lại, cậu cũng là người giữ vai trò quan trọng trong cuộc thi đồng đội này "anh uống gì không tụi em chuẩn bị đi mua nước" Tuấn Khải nhìn cậu ấy hồi lâu thì đáp lời "à anh uống rồi các cậu mua uống đi" mắt nhìn thấy đôi giày mà cậu ta để phía trước Tuấn KHải nắm chặt hai tay do dự không biết phả làm sao, bất ngờ anh nhận được một chai nước trên chai nước có mảnh giấy "hãy nhớ về mẹ mình" trong đầu anh từng câu nói hình ảnh hiện ra làm tăng thêm nỗi thù hận trong lòng, trong tay cầm chặt lưỡi dao anh đi lại đôi giày đưa mắt nhìn thấy ai cũng tập trung luyện võ anh cúi xuống nhét lưỡi dao xuống đế giày rồi thong thả rời đi.
Thời gian thi đấu chính thức bắt đầu đội của Tuyết Nhi đã vào trong sân chuẩn bị khởi động để thi đâu ai nấy cũng đều tập trung
"mọi người chú ý" Tuyết Nhi kêu mọi người tập trung cùng nhau bàn phương án và động viên mọi người ai nấy trong đội đều tràn đầy tự tin "nên nhớ phải giữ bình tĩnh mọi lúc, tiểu Vĩ nhớ điểm mạnh của em là chân hiểu không"
"dạ chị Tuyết Nhi"
"được rồi đừng căng thẳng"
"dạ"
Mọi người đồng loạt hô lên, bên này Tuấn Khải cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu của mình, hôm nay cuộc thi có 2 phần đấu đơn là Tuấn Khải còn đấu đồng đội thì có 5 người còn lại, ánh mắt anh nhìn lên khán đài nơi đó có một người đang ngồi trong góc im lặng nhìn.
Tuyết Nhi từ đầu đến cuối im lặng nhìn Tuấn Khải thi đấu cô đang xem chiến thuật của đối phương, bên đối phương ra đoàn rất dứt khoát từng chiêu thức toàn nhắm vào điểm yếu của Tuấn Khải chắc hẳn bên đó cũng có xem qua Tuấn Khải rất nhiều lần.
Kết thúc thi đấu TUấn Khải cũng thắng bên kia nhưng nó đã tiêu hao rất nhiều sức lực của anh "anh uống nước đi" Tuyết Nhi đưa chai nước cô mỉm cười "anh đấu rất tốt, anh nghỉ ngơi đi"
"cảm ơn"
Tuyết Nhi ra ngoài hướng dẫn cho đội chuẩn bị thi lần nữa, Tuấn Khải ngồi nhìn theo khi thời gian thi bắt đầu anh ngồi cứ chăm chú nhn2 theo từng bước di chuyển của Tiểu Vĩ nhưng hình như nó không bị gì cũng không ảnh hưởng gì thi đấu thắng lợi hoàn toàn đội của Tuyết Nhi thắng, làm sao có thể như vậy được rõ ràng anh đã để lưỡi dao vào đó, Tuấn Khải đi lại chung vui cùng mọi người anh quay sang nhìn Tiểu Vĩ "cậu không sao chứ"
"dạ không sao vẫn rất tốt mà" Tiểu Vĩ cũng hơi bất ngờ khi Tuấn Khải hỏi nhưng vì thắng vui quá anh cũng trả lời mà không để ý cho lắm.
"mọi người" Tuyết Nhi tập hợp mọi người lại "hôm nay mọi người thể hiện rất tốt, bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi tối nay tôi sẽ mời mọi người một bữa xem như ăn mừng chiến thắng"
"yeah chị Tuyết Nhi là nhất"
"cái thằng này nghe ăn là mừng lắm" chú Lục gõ nhẹ lên đầu Tiểu Vĩ cười cười nói
"được rồi ra xe về thôi" Tuyết Nhi đang loay hoay dọn dẹp đồ thì TIểu Vĩ chạy đến đưa cô đôi giày "chị em trả đôi giày, khi nảy cũng may cỡ giày của chị và em giống nhau không thì chết toi" do khi chuẩn bị ra thi đấu Tuyết Nhi phát hiện giày của Tiểu Vĩ đế giày không được ổn sợ sẽ ảnh hưởng cuộc thi nên cô đã hỏi để đổi giày với anh size giày hai người mang cũng là size 39 nên cũng không sao.
"à không có gì đâu, nhưng giày cậu tôi đang mang để về khách sạn thay ra tôi trả cậu"
"dạ"
Mọi người chuẩn bị ra xe trên xe chỉ còn thiếu Tuyết Nhi và Tuấn Khải cả đoàn xe vừa đợi hai người vừa cười nói vui vẻ
"tại sao cậu ta không bị sao"
"làm sao tôi biết được"
"anh có thật là để vào giày của cậu ta không"
"cô nghĩ tôi điên à"
Trong đường hầm nhỏ Tuấn KHải và Sở Lam đang tranh cãi với nhau, Sở Lan ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuấn Khải "anh nên nhớ người đã hại chết mẹ anh và những người có liên quan tới cái chết của mẹ anh" cô đi lướt ngang qua anh biến mất trong đám người mình anh đứng đó hai tay nắm chặt đấm thẳng vào tường ánh mắt giận dữ.
Tuyết Nhi do còn trao đổi với bên tổ chức cuộc thi nên ra hơi trễ đang đi thì phía sao lưng truyền tới giọng nói "chúc mừng nhé" Thành Nam từ đâu bước lại hôm nay anh mặc bộ vest rất chỉnh chu và luôn đi cùng người trợ lý của mình, anh là người tài trợ cuộc thi nên đôi khi cũng có mặt trong trận đấu chỉ là ngồi ở nơi mọi người ít để ý nhất, trận khi nảy anh cũng xem quả thật TUyết Nhi rất giỏi cô đã dẫn dắt nhóm của mình rất tốt.
"cảm ơn"
"đi về à"
"ừm"
"này sao cô lại trả lời lạnh nhạt như vậy"
"chứ anh muốn sao" Tuyết Nhi không thèm để ý cầm túi đi ra ngoài "anh muốn người ta biết tôi quen biết nhà tài trợ, rồi người ta sẽ nói tôi mua giải à"
"ai dám nói"
Tuyết Nhi ngưng bước quay lại nhìn THành Nam "lười nói chuyện với anh" cô quay lại định bước đi thì bị hai người nhân viên đang dọn dẹp đi tới với thân thủ của cô rất dễ dàng để né kịp nhưng hình như bị gì đó khi cô kịp né thì bị ngã xuống đất, Thành Nam thấy thế đi lại "này cô bị sao vậy"
"chân.....chân có vấn đề"
"vấn đề" Thành Nam nhìn xuống chân mang giày của cô máu chảy ra từ trong giày rất nhiều anh hoảng hốt bế cô lên quay lại nói với trợ lý "chuẩn bị xe tới bệnh viện"
Trong bệnh viện bác sĩ phải lấy kéo cắt đôi giày ra khi cắt ra máu chảy xuống sàn nhà nhiều hơn trong giày rơi ra một lưỡi dao nhỏ làm cho ai có mặt cũng giật mình, Thành Nam nhìn lưỡi dao rồi lại nhìn Tuyết Nhi "có người chơi xấu"
"ừm lần này người đó nhắm vào đoàn thi đấu" Tuyết Nhi ngước mặt lên nhìn Thành Nam khuôn mặt vẫn như vậy không có gì thay đổi "giày này là của Tiểu Vĩ, nếu hôm nay tôi không đổi giày thì người bị thương là cậu ấy"
Thành Nam lấy điện thoại gọi cho trợ lý kiểm tra camera, anh không thể chấp nhận một cuộc thi lớn như vậy mà lại có người dám chơi xấu, quay qua thì vết thương cũng đã băng bó xong, bác sĩ nhìn Tuyết Nhi "cũng may là không trúng gân chỉ bị phần da thịt thôi, nghỉ ngơi khoảng 1 tháng cho vết thương hồi phục là không sao"
"vâng cảm ơn bác sĩ"
Lúc ra khỏi phòng cả đội đang chờ sẵn bên ngoài có cả Tuấn Khải, thấy cô được Thành Nam dìu ra ai cũng đi đến gương mặt mọi người lo lắng
"chị, cháu không sao chứ"
"không sao bác sĩ nói nghỉ ngơi 1 tháng là khỏi"
"chị xin lỗi" Tiểu Vĩ mặc dù là con trai nhưng cậu chỉ mới 17 tuổi nên rất dễ xúc động "nếu em không đổi giày với chị thì chị sẽ không bị thương" câu nói của Tiểu Vĩ làm Tuấn Khải đứng phía sau bất ngờ.
"không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nếu như cậu bị thương thì tôi cũng ái náy, chú Lục chú Trương chắc tiệc tối nay con không đi được hai chú dẫn mọi người đi giúp con nha"
"aiya còn tiệc gì nữa khi nảy chúng ta đã bàn nhau là chuẩn bị vé về trong tối nay"
"sao thế"
"chân con như thế phải về nước sớm nghỉ ngơi, đợi lành rồi đi ăn sau cũng được"
"dạ đúng rồi chị tụi em không sao đâu" tất cả mọi người cùng nhau gật đầu, Tuyết Nhi trong lòng rất cảm động nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài chỉ gật đầu, Thành Nam dìu cô đi trước nhưng đi một chút thì anh lại nói "cô đi chậm quá"
"anh không thấy chân thôi đau à" chưa kịp nói xong cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, là anh đang bế cô đi trước mặt bàn dân thiên hạ "anh....anh để xuống tôi tự đi"
"để cô tự đi thì tới tối mới ra khỏi bệnh viện" Thành Nam sải bước đi ra chỗ đỗ xe để cô ngồi vào trong quay lại nói với mọi người "tôi đưa cô ấy về trước, à mà tối nay mọi người khỏi mua vé tối nay tôi cũng về, mọi người đi chung đi" mọi người còn đang nhìn cảnh trước mắt chưa nghe kịp anh nói gì chỉ theo bản năng gật đầu, đến khi xe chạy đi thì trong đoàn từng người mới suy nghĩ lại
"khi nảy anh ta nói gì"
"hình như là không mua vé gì đó"
"hình như là máy bay đi chung anh ta"
"woa là máy bay tư nhân sao"
"hình như vậy"
"trời trong đời tôi chưa bao giờ biết ngồi máy bay tữ nhân là như thế nào, bây giờ được kiểm chứng rồi" cả đám cười phá lên
"thôi được rồi lên xe về khách sạn thôi" chú Lục lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện, còn Tuấn Khải đứng im lặng nảy giờ nhìn theo chiếc xe vừa rời đi mà trong lòng thêm uất hận.
"anh làm cái gì vậy"
"làm gì"
"còn hỏi chúng tôi tự mua vé về được"
"à cô hỏi chuyện này à, thì tôi cũng về mà cho mọi người đi chung có sao, với lại gia đình cô cũng chăm sóc anh trai tôi thì xem như tôi cảm ơn thôi, mà nếu cho một mình cô đi thì mọi người lại hiểu lầm thì sao, hay là cô muốn mọi người hiểu làm quan hệ của chúng ta" Thành Nam gương mặt nham hiểm cười cười nhìn Tuyết Nhi
"hiểu lầm cái đầu anh tránh ra, đừng ngồi gần tôi"
Hai người từ khi lên xe tới xuống xe luôn đấu võ mồm với nhau khiến người trợ lý cũng lắc đầu chịu thua.
"em uống chút nước đi" Tuấn Khải cầm chai nước đưa đến trước mặt của Tuyết Nhi, mấy ngày nay anh thấy cô ốm nhiều vì lo cho đội tuyển mặc dù đội đang dẫn trước nhưng cô vẫn không dám lơ là.
"cảm ơn"
"mấy hôm nay anh thấy em hơi mệt có cần nghỉ ngơi xíu không"
"không sao"
" em cũng phải giữ sức khỏe của mình" Tuấn Khải đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy một ánh mắt đang nhìn mình anh im lặng ra hiệu cho người đó lánh đi
"anh sao vậy"
"à không có gì, em ngồi nghỉ đi" Tuấn Khải đứng lên đi luyện tập nhưng khi thấy mọi người ai cũng đều chú tâm tậm luyện anh lẻn ra ngoài đi tới chỗ khuất nơi đó có một cô gái đang đứng "sao không gói cho tôi, cô làm vậy quá nguy hiểm"
"ngày mai là ngày cuối thi đấu, cơ hội đến rồi"
"cô định làm gì"
"ngày mai là thi đấu đồng đội phải không, nếu như người thi đấu chính mà có chuyện thì sẽ ra sau" Sở Lan trong bóng tối đội chiếc mũ lưỡi trai che đi một nửa khuôn mặt nở nụ cười quái dị "một lát anh để cái này vào trong giày của của người đó, chúng ta chỉ chờ xem kịch thôi"
Tuấn KHải trong tay cầm một lưỡi dao nhỏ, anh biết nếu như bị vậy này đâm trúng gót chân rất có thể sẽ bị tàn phế suốt đời khả năng sẽ không còn thi đấu được nữa "chuyện của chúng ta tại sao phải hại những người khác"
"anh sợ rồi à" Sở Lan ngước lên nhìn anh đôi mắt thêm vài phần tà ác "những người liên quan tới cô ta đều phải như vậy"
Trở về khu tập luyện trong đầu anh ngổn ngang suy nghĩ không biết phải làm sao "anh Tuấn Khải anh đi đâu từ nảy giờ vậy" một chàng trai chạy lại, cậu cũng là người giữ vai trò quan trọng trong cuộc thi đồng đội này "anh uống gì không tụi em chuẩn bị đi mua nước" Tuấn Khải nhìn cậu ấy hồi lâu thì đáp lời "à anh uống rồi các cậu mua uống đi" mắt nhìn thấy đôi giày mà cậu ta để phía trước Tuấn KHải nắm chặt hai tay do dự không biết phả làm sao, bất ngờ anh nhận được một chai nước trên chai nước có mảnh giấy "hãy nhớ về mẹ mình" trong đầu anh từng câu nói hình ảnh hiện ra làm tăng thêm nỗi thù hận trong lòng, trong tay cầm chặt lưỡi dao anh đi lại đôi giày đưa mắt nhìn thấy ai cũng tập trung luyện võ anh cúi xuống nhét lưỡi dao xuống đế giày rồi thong thả rời đi.
Thời gian thi đấu chính thức bắt đầu đội của Tuyết Nhi đã vào trong sân chuẩn bị khởi động để thi đâu ai nấy cũng đều tập trung
"mọi người chú ý" Tuyết Nhi kêu mọi người tập trung cùng nhau bàn phương án và động viên mọi người ai nấy trong đội đều tràn đầy tự tin "nên nhớ phải giữ bình tĩnh mọi lúc, tiểu Vĩ nhớ điểm mạnh của em là chân hiểu không"
"dạ chị Tuyết Nhi"
"được rồi đừng căng thẳng"
"dạ"
Mọi người đồng loạt hô lên, bên này Tuấn Khải cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu của mình, hôm nay cuộc thi có 2 phần đấu đơn là Tuấn Khải còn đấu đồng đội thì có 5 người còn lại, ánh mắt anh nhìn lên khán đài nơi đó có một người đang ngồi trong góc im lặng nhìn.
Tuyết Nhi từ đầu đến cuối im lặng nhìn Tuấn Khải thi đấu cô đang xem chiến thuật của đối phương, bên đối phương ra đoàn rất dứt khoát từng chiêu thức toàn nhắm vào điểm yếu của Tuấn Khải chắc hẳn bên đó cũng có xem qua Tuấn Khải rất nhiều lần.
Kết thúc thi đấu TUấn Khải cũng thắng bên kia nhưng nó đã tiêu hao rất nhiều sức lực của anh "anh uống nước đi" Tuyết Nhi đưa chai nước cô mỉm cười "anh đấu rất tốt, anh nghỉ ngơi đi"
"cảm ơn"
Tuyết Nhi ra ngoài hướng dẫn cho đội chuẩn bị thi lần nữa, Tuấn Khải ngồi nhìn theo khi thời gian thi bắt đầu anh ngồi cứ chăm chú nhn2 theo từng bước di chuyển của Tiểu Vĩ nhưng hình như nó không bị gì cũng không ảnh hưởng gì thi đấu thắng lợi hoàn toàn đội của Tuyết Nhi thắng, làm sao có thể như vậy được rõ ràng anh đã để lưỡi dao vào đó, Tuấn Khải đi lại chung vui cùng mọi người anh quay sang nhìn Tiểu Vĩ "cậu không sao chứ"
"dạ không sao vẫn rất tốt mà" Tiểu Vĩ cũng hơi bất ngờ khi Tuấn Khải hỏi nhưng vì thắng vui quá anh cũng trả lời mà không để ý cho lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"mọi người" Tuyết Nhi tập hợp mọi người lại "hôm nay mọi người thể hiện rất tốt, bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi tối nay tôi sẽ mời mọi người một bữa xem như ăn mừng chiến thắng"
"yeah chị Tuyết Nhi là nhất"
"cái thằng này nghe ăn là mừng lắm" chú Lục gõ nhẹ lên đầu Tiểu Vĩ cười cười nói
"được rồi ra xe về thôi" Tuyết Nhi đang loay hoay dọn dẹp đồ thì TIểu Vĩ chạy đến đưa cô đôi giày "chị em trả đôi giày, khi nảy cũng may cỡ giày của chị và em giống nhau không thì chết toi" do khi chuẩn bị ra thi đấu Tuyết Nhi phát hiện giày của Tiểu Vĩ đế giày không được ổn sợ sẽ ảnh hưởng cuộc thi nên cô đã hỏi để đổi giày với anh size giày hai người mang cũng là size 39 nên cũng không sao.
"à không có gì đâu, nhưng giày cậu tôi đang mang để về khách sạn thay ra tôi trả cậu"
"dạ"
Mọi người chuẩn bị ra xe trên xe chỉ còn thiếu Tuyết Nhi và Tuấn Khải cả đoàn xe vừa đợi hai người vừa cười nói vui vẻ
"tại sao cậu ta không bị sao"
"làm sao tôi biết được"
"anh có thật là để vào giày của cậu ta không"
"cô nghĩ tôi điên à"
Trong đường hầm nhỏ Tuấn KHải và Sở Lam đang tranh cãi với nhau, Sở Lan ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuấn Khải "anh nên nhớ người đã hại chết mẹ anh và những người có liên quan tới cái chết của mẹ anh" cô đi lướt ngang qua anh biến mất trong đám người mình anh đứng đó hai tay nắm chặt đấm thẳng vào tường ánh mắt giận dữ.
Tuyết Nhi do còn trao đổi với bên tổ chức cuộc thi nên ra hơi trễ đang đi thì phía sao lưng truyền tới giọng nói "chúc mừng nhé" Thành Nam từ đâu bước lại hôm nay anh mặc bộ vest rất chỉnh chu và luôn đi cùng người trợ lý của mình, anh là người tài trợ cuộc thi nên đôi khi cũng có mặt trong trận đấu chỉ là ngồi ở nơi mọi người ít để ý nhất, trận khi nảy anh cũng xem quả thật TUyết Nhi rất giỏi cô đã dẫn dắt nhóm của mình rất tốt.
"cảm ơn"
"đi về à"
"ừm"
"này sao cô lại trả lời lạnh nhạt như vậy"
"chứ anh muốn sao" Tuyết Nhi không thèm để ý cầm túi đi ra ngoài "anh muốn người ta biết tôi quen biết nhà tài trợ, rồi người ta sẽ nói tôi mua giải à"
"ai dám nói"
Tuyết Nhi ngưng bước quay lại nhìn THành Nam "lười nói chuyện với anh" cô quay lại định bước đi thì bị hai người nhân viên đang dọn dẹp đi tới với thân thủ của cô rất dễ dàng để né kịp nhưng hình như bị gì đó khi cô kịp né thì bị ngã xuống đất, Thành Nam thấy thế đi lại "này cô bị sao vậy"
"chân.....chân có vấn đề"
"vấn đề" Thành Nam nhìn xuống chân mang giày của cô máu chảy ra từ trong giày rất nhiều anh hoảng hốt bế cô lên quay lại nói với trợ lý "chuẩn bị xe tới bệnh viện"
Trong bệnh viện bác sĩ phải lấy kéo cắt đôi giày ra khi cắt ra máu chảy xuống sàn nhà nhiều hơn trong giày rơi ra một lưỡi dao nhỏ làm cho ai có mặt cũng giật mình, Thành Nam nhìn lưỡi dao rồi lại nhìn Tuyết Nhi "có người chơi xấu"
"ừm lần này người đó nhắm vào đoàn thi đấu" Tuyết Nhi ngước mặt lên nhìn Thành Nam khuôn mặt vẫn như vậy không có gì thay đổi "giày này là của Tiểu Vĩ, nếu hôm nay tôi không đổi giày thì người bị thương là cậu ấy"
Thành Nam lấy điện thoại gọi cho trợ lý kiểm tra camera, anh không thể chấp nhận một cuộc thi lớn như vậy mà lại có người dám chơi xấu, quay qua thì vết thương cũng đã băng bó xong, bác sĩ nhìn Tuyết Nhi "cũng may là không trúng gân chỉ bị phần da thịt thôi, nghỉ ngơi khoảng 1 tháng cho vết thương hồi phục là không sao"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"vâng cảm ơn bác sĩ"
Lúc ra khỏi phòng cả đội đang chờ sẵn bên ngoài có cả Tuấn Khải, thấy cô được Thành Nam dìu ra ai cũng đi đến gương mặt mọi người lo lắng
"chị, cháu không sao chứ"
"không sao bác sĩ nói nghỉ ngơi 1 tháng là khỏi"
"chị xin lỗi" Tiểu Vĩ mặc dù là con trai nhưng cậu chỉ mới 17 tuổi nên rất dễ xúc động "nếu em không đổi giày với chị thì chị sẽ không bị thương" câu nói của Tiểu Vĩ làm Tuấn Khải đứng phía sau bất ngờ.
"không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nếu như cậu bị thương thì tôi cũng ái náy, chú Lục chú Trương chắc tiệc tối nay con không đi được hai chú dẫn mọi người đi giúp con nha"
"aiya còn tiệc gì nữa khi nảy chúng ta đã bàn nhau là chuẩn bị vé về trong tối nay"
"sao thế"
"chân con như thế phải về nước sớm nghỉ ngơi, đợi lành rồi đi ăn sau cũng được"
"dạ đúng rồi chị tụi em không sao đâu" tất cả mọi người cùng nhau gật đầu, Tuyết Nhi trong lòng rất cảm động nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài chỉ gật đầu, Thành Nam dìu cô đi trước nhưng đi một chút thì anh lại nói "cô đi chậm quá"
"anh không thấy chân thôi đau à" chưa kịp nói xong cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, là anh đang bế cô đi trước mặt bàn dân thiên hạ "anh....anh để xuống tôi tự đi"
"để cô tự đi thì tới tối mới ra khỏi bệnh viện" Thành Nam sải bước đi ra chỗ đỗ xe để cô ngồi vào trong quay lại nói với mọi người "tôi đưa cô ấy về trước, à mà tối nay mọi người khỏi mua vé tối nay tôi cũng về, mọi người đi chung đi" mọi người còn đang nhìn cảnh trước mắt chưa nghe kịp anh nói gì chỉ theo bản năng gật đầu, đến khi xe chạy đi thì trong đoàn từng người mới suy nghĩ lại
"khi nảy anh ta nói gì"
"hình như là không mua vé gì đó"
"hình như là máy bay đi chung anh ta"
"woa là máy bay tư nhân sao"
"hình như vậy"
"trời trong đời tôi chưa bao giờ biết ngồi máy bay tữ nhân là như thế nào, bây giờ được kiểm chứng rồi" cả đám cười phá lên
"thôi được rồi lên xe về khách sạn thôi" chú Lục lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện, còn Tuấn Khải đứng im lặng nảy giờ nhìn theo chiếc xe vừa rời đi mà trong lòng thêm uất hận.
"anh làm cái gì vậy"
"làm gì"
"còn hỏi chúng tôi tự mua vé về được"
"à cô hỏi chuyện này à, thì tôi cũng về mà cho mọi người đi chung có sao, với lại gia đình cô cũng chăm sóc anh trai tôi thì xem như tôi cảm ơn thôi, mà nếu cho một mình cô đi thì mọi người lại hiểu lầm thì sao, hay là cô muốn mọi người hiểu làm quan hệ của chúng ta" Thành Nam gương mặt nham hiểm cười cười nhìn Tuyết Nhi
"hiểu lầm cái đầu anh tránh ra, đừng ngồi gần tôi"
Hai người từ khi lên xe tới xuống xe luôn đấu võ mồm với nhau khiến người trợ lý cũng lắc đầu chịu thua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro