Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Chương 5

Khuyết Danh

2025-03-06 13:46:44

Cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, nổi đầy những đường mao mạch m.á.u vỡ.Đôi mắt tròn to, long lanh, nhìn tôi không chớp.Ở hai bên thái dương, m.á.u vẫn rỉ ra từng chút một.Dựa vào vết thương, tôi có thể đoán ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của cô bé—Cô bé bị đánh mạnh vào thái dương, có thể là do s.ú.n.g hơi, ná cao su, hoặc một vật gì đó có lực tác động mạnh.Tôi cúi xuống, dịu dàng nói với cô bé:"Chị cần đi giúp chị gái trên xe tìm ra kẻ g.i.ế.c hại chị ấy. Em có thể ngoan ngoãn ngồi đây chờ chị không? Chị sẽ quay lại dẫn em đi."Cô bé hiểu, ngoan ngoãn ngồi xuống một tảng đá nhỏ bên đường.Nước mưa nhỏ xuống từ tán cây, rơi lạnh buốt lên người cô bé.Cô bé co rúm lại, run rẩy vì đau đớn.Tôi chần chừ một chút, rồi xoay người mở cửa xe phía sau.Bà lão bên trong đang vụng trộm làm gì đó, thấy tôi bất ngờ mở cửa, suýt nữa nhảy dựng lên vì giật mình."Cô làm gì vậy! Không có tiếng động gì cả, hệt như ma ấy!"Nhận ra mình phản ứng thái quá, bà ta vội vàng biện hộ:"Cháu trai tôi làm rơi viên kẹo vào khe ghế xe cô, nó khóc đòi ăn. Cô đột nhiên mở cửa làm tôi hết hồn!"Tôi không buồn đáp lại, chỉ cầm lấy chiếc ô từ giữa xe.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Đóng cửa xe lại.Tôi mở ô, lấy một hòn đá nhỏ đè lên cán ô, đảm bảo dù gió lớn thế nào cũng không thổi bay đi được.Cô bé chạy lại, chui vào dưới ô, đôi mắt to tròn cứ lặng lẽ nhìn tôi.Chờ tôi dọn sạch mấy cành cây chắn trước kính xe, chuẩn bị quay lại thì…Qua lớp kính xe, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi lạnh sống lưng.Bà lão lợi dụng lúc tôi không có trong xe, vụng trộm ném chìa khóa xe tôi xuống đất.Sau đó, bà ta dùng chân hất lá cây, cẩn thận che kín hoàn toàn chìa khóa của tôi.Nhân lúc bà lão không chú ý đến tôi, tôi lặng lẽ mở sổ phụ của sổ Sinh Tử, trong đầu hình dung rõ gương mặt bà ta.Ngay lập tức, thông tin về cuộc đời bà ta hiện lên trước mắt tôi.[Đặng Lệ Minh, 72 tuổi, có một người con trai, một cháu trai, một cháu gái.][Con trai tên Lý Hùng, cháu trai tên Lý Tiểu Tổ, cháu gái tên Lý Tiện Thảo.][Lúc trẻ, Đặng Lệ Minh kiếm sống bằng nghề buôn bán người, đã hại vô số gia đình tan nát. Về già, vì con trai Lý Hùng cờ b.ạ.c mà tiêu tán gia sản, cuối cùng c.h.ế.t đói bên vệ đường năm 93 tuổi.]Một kẻ buôn người, làm điều ác suốt cả một đời…Vậy mà lại có con cháu đầy đàn, đúng là nực cười.Nhưng giờ tôi đã hiểu tại sao bà ta muốn tôi dừng lại ở đây.Bà ta muốn dụ tôi về làng qua đêm, tìm cơ hội bán tôi để kiếm ít tiền.Nếu tôi vào làng, số phận chờ đón tôi là gì, chưa thể biết được.Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ.Còn ba tiếng rưỡi nữa là đến nửa đêm.Cùng lúc đó, gương Càn Khôn trong túi tôi nóng rực lên.Nó nhắc nhở tôi rằng—Sự thật về cái c.h.ế.t của Đinh Mộc nằm trong ngôi làng đó.Nói cách khác—Đi vào làng, tôi có thể gặp nguy hiểm. Nhưng cũng có thể đến gần chân tướng hơn.Tôi đã đưa ra quyết định.Vì Đinh Mộc, tôi chấp nhận đánh cược.Tôi nhớ lời ba đã từng dạy:"Không bao giờ được coi thường lòng dạ con người."Vậy nên, tôi bí mật soạn một tin nhắn hẹn giờ.Tôi đặt thời gian gửi tin vào lúc 11 giờ đêm.Nếu đến lúc đó tôi không hủy lệnh, tin nhắn sẽ tự động gửi đến cháu trai tôi, người đang làm cảnh sát.Nội dung tin nhắn rõ ràng, ngắn gọn, không có đường lui:[Sắp c.h.ế.t rồi, cứu mạng!]Dọn sạch đống cành cây chắn trên xe xong, tôi quay lại chỗ ngồi.Vừa cúi đầu xuống, chìa khóa xe đã biến mất.Đinh Mộc lập tức báo cáo:"Dĩ Đan! Lúc nãy bà già kia lén rút chìa khóa xe của cậu đấy! Tớ nói mà bà ta còn phớt lờ tớ! Biết vậy tớ đã không thương hại mà cho bà ta lên xe rồi!"Cô ấy phồng má, giận đến mức hai tay siết chặt lại.Tôi bất đắc dĩ giơ hai tay:"Chìa khóa không thấy đâu nữa, vậy là chúng ta không đi được rồi."Ngay lập tức, bà lão bắt đầu trách móc ngược lại tôi:"Con bé này, sao mà đoảng thế! Rõ ràng lúc nãy xuống xe còn cầm mà! Đồ quan trọng thế mà không biết giữ gìn!"Đinh Mộc sững sờ, sau đó tức giận xoay đầu 180 độ nhìn chằm chằm bà lão, mặt đầy vẻ không thể tin nổi."Tớ còn đang ngồi đây mà bà ta dám bịa chuyện trắng trợn thế này luôn hả?"Nhưng bà lão không nhìn thấy cô ấy, nên tất cả lời nói của Đinh Mộc chỉ như nước đổ lá khoai.Tôi giả vờ nghi hoặc, thở dài:"Đúng thật, vừa nãy tôi vẫn còn thấy chìa khóa ở đây mà. Xem ra chúng ta đành ngủ tạm trên xe một đêm, hoặc… gọi cảnh sát vậy."Bà lão rõ ràng chột dạ, vội vã thăm dò ý tứ của tôi:"Chuyện nhỏ tí tẹo mà cũng báo cảnh sát à? Cô gái, thế này đi, làng tôi ngay phía trước, cách khoảng một cây số, đi bộ mười mấy phút là tới thôi."So với việc ngủ lại trên xe, vào nhà tôi nghỉ một đêm chẳng phải tốt hơn sao? Tôi có thể gọi con trai tôi ra đón luôn.""Cô xem đi, trên người ướt sũng thế kia, nếu bị cảm lạnh thì phiền lắm đấy!""Vào nhà tôi thay bộ quần áo đi!"Bà ta nhìn tôi đầy mong đợi, gần như đã viết sẵn suy tính của mình lên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Số ký tự: 0