Chương 6
Khuyết Danh
2025-03-06 13:46:44
Tôi lặng lẽ liếc Đinh Mộc một cái, rồi giả vờ thuận theo:"Cũng được, nghe theo bà vậy. Đi bộ trong đêm tối cũng chẳng dễ dàng gì."Đinh Mộc thở dài, miễn cưỡng gật đầu:"Thôi được rồi, cũng chỉ có cách đó."Từ đầu đến cuối, thằng bé con cứ nhìn chằm chằm vào Đinh Mộc.Cô ấy mỉm cười nhẹ với nó.Nó thì lẩm bẩm:"Chị ơi, chị của em biến mất rồi…"Ngay lập tức, bà lão trừng mắt nhìn nó cảnh cáo.Dù còn nhỏ nhưng thằng bé rất tinh ý.Nó biết bà nội không muốn nó nói thêm, cũng sợ bị bà mắng, bèn lập tức lấy tay bịt miệng, không nói gì nữa.Bà lão rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại "cục gạch", bấm một dãy số.Âm lượng điện thoại rất lớn, tôi nghe rõ từng con số.1585214…Tôi nhanh chóng mở WeChat, dùng dãy số này tìm kiếm tài khoản người dùng.Kết quả hiện ra một người đàn ông dùng ảnh đại diện vest đen, ID là "Túy Xuân Phong".Tôi lập tức gửi lời mời kết bạn, để lại ghi chú:[Có cần vay tiền không?]Người kia chấp nhận ngay lập tức, nhắn lại một tin ngắn gọn:[?]Tôi đút điện thoại vào túi, không trả lời lại người kia.Bên phía bà lão, điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia là một người đàn ông."Lại chuyện gì nữa? Cái tôi muốn thì—"Bà lão vội vàng ngắt lời, sợ tôi nghe ra điều gì khả nghi."Con trai à, mẹ đang trên đường về thì gặp mưa lớn. May mà có một cô gái lái xe ngang qua, dừng lại cho mẹ và con trai con đi nhờ, nếu không thì chúng ta ướt hết rồi."Chúng ta phải cảm ơn người ta đàng hoàng.""Mau lái xe ba bánh tới đây đi, đưa người ta về nhà, chúng ta đón tiếp cho chu đáo."Sắc mặt Đinh Mộc trở nên vô cùng khó coi.Dường như cô ấy nhớ ra điều gì đó, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đầy đau đớn."Dĩ Đan, tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến vậy? Chúng ta không thể đi theo họ được… không thể đi!"Tôi nhẹ nhàng siết tay cô ấy, khẽ thì thầm:"Có tớ đây."Chỉ một lát sau, từ xa vang lên tiếng động cơ nặng nề, nghe như tiếng máy kéo "tạch tạch tạch" đang tiến lại gần.Âm thanh từ xa đến gần, cuối cùng dừng ngay trước xe tôi.Bây giờ, tôi mới nhìn rõ người đàn ông đang lái chiếc xe ba bánh.Dưới ô, cô bé ma ngước đầu nhìn quanh, thì thào:"Ba về rồi… nhưng mẹ đâu? Lạnh quá… Tiểu Thảo muốn về nhà…"Không ai trả lời cô bé.Người đàn ông kia bực bội lẩm bẩm:"Mẹ! Đã bảo trời mưa đừng ra ngoài, mẹ cứ cố chấp đi! Con nói rồi, lẽ ra nên vứt nó vào hố xí cho xong!"Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào tôi, mọi lời oán trách lập tức ngừng bặt.Phải nói thẳng một câu, dù không trang điểm, tôi cũng không thua kém bất kỳ tiểu minh tinh nào.Mặt hắn chợt giãn ra, rồi nhe răng cười ngoác miệng."Mẹ ơi, mẹ đúng là giỏi thật! Mưa gió thế này mà còn vớ được người tốt chịu cho đi nhờ xe.""Phải cảm ơn cô ấy tử tế vào."Tôi thầm nghĩ:"Cứ cười đi… cứ cười đi…"Các người có thể là nhóm đầu tiên dám vui vẻ rước cả lệ quỷ và âm sai về nhà đấy.Tôi dẫn Đinh Mộc ngồi lên chiếc xe ba bánh.Cô ấy lại bắt đầu thẫn thờ, đôi mắt mờ mịt, dường như chìm vào trạng thái hỗn độn như trước khi gặp tôi.May mà hồn thể cô ấy rất nhẹ, tôi lặng lẽ dùng dây trói hồn buộc eo cô ấy vào móc chìa khóa xe của mình.Như vậy, dù không còn ý thức, cô ấy vẫn vô thức bám theo tôi.Cơn mưa lớn trút xuống, con đường đất lầy lội trơn trượt.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Ngay cả chiếc xe ba bánh cũng khó mà đi được, đường càng đi càng hẻo lánh.Chúng tôi lắc lư hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy một ngôi làng gần như nguyên thủy.Ở cổng làng, có hai cột đèn đường cũ kỹ.Chúng rõ ràng đã qua nhiều năm sử dụng, ánh sáng phát ra mờ nhạt, vàng vọt.Từ xa nhìn lại, lối vào làng nằm ngay dưới chân một ngọn núi.Dãy núi uốn lượn quanh co, sương mù và hơi nước giăng mắc.Nhìn kỹ—Ngọn núi trông hệt như một con mãng xà khổng lồ, há miệng chuẩn bị nuốt chửng người ta.Còn hai ngọn đèn mờ mờ kia, chính là đôi mắt lạnh lùng của nó, chằm chằm dõi theo từng kẻ bước vào làng.Phong thủy của ngôi làng này rất dữ, e là có yêu tà gì đó.Tôi cảm thấy một cơn lạnh dọc sống lưng, tinh thần càng cảnh giác cao độ.Nếu thực sự có yêu quái, tôi sẽ phải gọi người đến hỗ trợ.Tôi thử thăm dò, giả vờ nói chuyện phiếm với ba bọn họ:"Tôi lái xe qua con đường này suốt mà chưa bao giờ biết ở đây có ngôi làng nào. Trên bản đồ Gaode cũng không có, ẩn sâu ghê nhỉ?"Có lẽ vì sắp đến nơi, bà lão không buồn diễn kịch nữa.Bà ta ôm cháu trai, giọng nửa thật nửa đùa:"Thế thì đã là gì! Đợi cô vào làng rồi mới biết thế nào là ẩn sâu!""Làng chúng tôi nằm ngay dưới một vách núi lớn, đúng là được trời ưu đãi."—Có vào mà không có ra.Bà ta mấp máy môi, nhưng không thành tiếng.Tôi vẫn đọc được khẩu hình, ánh mắt bà ta nhìn tôi đầy thèm thuồng, không hề che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro