Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 13

Đường Thất Ngư/唐柒鱼

2024-09-02 01:06:17

Editor: Hannah

La Văn Triết vốn dĩ muốn giúp Lâm Ái Thanh cõng lương thực, hai đồng chí nữ, thoạt nhìn Lâm Ái Thanh nhỏ gầy hơn, kết quả Lâm Ái Thanh tự mình ôm lương thực được, ngược lại Trần Ái Đảng thoạt nhìn cao lớn hơn nhiều lại rất gian nan, thấy vẻ mặt mong chờ của cô ta, La Văn Triết liền đến hỗ trợ Trần Ái Đảng.

Chỉ 42 cân lương thực, còn nhớ khi ở trong xưởng, mỗi khi đến thời điểm nhận phúc lợi vật tư, khoai lang đỏ cải trắng mùa đông, từ mấy chục đến cả trăm cân thì Lâm Ái Thanh cũng đều gắng sức khiêng hai lần rồi. Tuy khi xong việc sẽ đau nhức rất lâu nhưng cuối cùng cũng kiên trì được.

Trên đường về La Văn Triết nói cho các cô cách thức ăn cơm ở chỗ thanh niên trí thức. Người ở khu thanh niên trí thức không ít, ngoại trừ thôn Bạch Than Bình còn có thôn bên, đều ở cùng một chỗ, ở đấy đã kết hôn cũng có nhưng hầu hết là độc thân, mọi người không ăn cùng nhau.

La Văn Triết và hai thanh niên trí thức khác ăn cùng nhau, nếu mấy người Lâm Ái Thanh nguyện ý thì gộp lương thực ăn chung với nhau. Còn nếu không muốn thì ở bên cạnh phòng của Từ Cương có lò đất mà thanh niên trí thức trước kia để lại, các cô có thể tự mình nấu ăn hoặc nấu ăn tập thể.

“Thanh niên trí thức La, tôi có thể ăn cùng các anh không?” Trần Ái Đảng lập tức nhìn về phía La Văn Triết, tất nhiên là La Văn Triết đồng ý. Hắn nói lời này chính là hy vọng bọn họ có thể gộp lương thực cùng nhau ăn.

Từ Cương cũng vui vẻ ăn cùng La Văn Triết, một người đàn ông như hắn chưa từng xuống bếp, chi bằng ăn chung với nhau cho bớt việc.

Hai người đã đồng ý, chỉ còn lại Lâm Ái Thanh.

“Thanh niên trí thức La, ăn cơm cùng nhau thì nấu cơm sắp xếp như thế nào? Lượng cơm phân như thế nào?” Lâm Ái Thanh suy nghĩ, không như ý Trần Ái Đảng gật đầu mà lại đưa ra thắc mắc.

Trần Ái Đảng vừa nghe mày liền nhíu lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Ái Thanh: “Lâm Ái Thanh, sao cô có nhiều chuyện vậy chứ, cùng nhau ăn là được rồi, thanh niên trí thức La sẽ không hại chúng ta.”

Lâm Ái Thanh không để ý tới cô ta mà nhìn về phía La Văn Triết, La Văn Triết cũng không tức giận, chỉ kéo kéo khóe miệng, dường như hơi cười: “Nấu cơm chủ yếu là nữ đồng chí, nam đồng chí phụ trách gánh nước rửa chén đốn củi, một bữa cơm nam đồng chí ba lượng lương thực, nữ đồng chí hai lượng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ đồng chí ăn ít hơn so với nam đồng chí một chút, ở phương diện lương thực nhất định bị thiệt nhưng nam đồng chí lại giúp làm những việc nặng như gánh nước, cũng khó có thể nói ai bị thiệt nhiều hơn.

“Thanh niên trí thức Lâm, cô không cần cảm thấy bị thiệt, chỉ với nhiêu đây lương thực các cô phải tính toán tỉ mỉ mới có thể ăn trong một tháng. Nếu ăn cùng chúng tôi ít nhất có thể ăn no, cô mới xuống nông thôn nên không biết, sau khi bắt đầu phân chia công việc để làm thì bình thường công điểm của nữ đồng chí sẽ không bằng nam đồng chí.” Ý là, ngược lại là bọn họ mới bị thiệt.

Nhưng Lâm Ái Thanh đã có quyết định: “Cảm ơn anh, thanh niên trí thức La, tôi dự định tự mình nấu cơm.”

Lông mày Trần Ái Đảng dựng lên, có ý muốn nói chuyện thay La Văn Triết, Từ Cương nhanh chóng kéo cô ta một cái, ý bảo cô ta bỏ đi. Chính La Văn Triết cũng chỉ cười cười: “Tùy cô.”

Đại đội cách nơi ở của thanh niên trí thức không gần, đi đường cũng mất bảy tám phút, khi Lâm Ái Thanh về đến phòng thì đã đổ đầy mồ hôi, ngược lại Trần Ái Đảng thì thần thanh khí sảng.

“Có người nào đó thật sự là vắt cổ chày ra nước, cũng không biết tính toán chi li như vậy là đề phòng ai, sợ người khác chiếm lợi từ mình chứ gì, cũng không xem lại bản thân, có mấy phân mấy lượng.”

Người này một khi rảnh rỗi là thích kiếm chuyện, Lâm Ái Thanh đứng thẳng lên, nhìn về phía Trần Ái Đảng.

Trần Ái Đảng ghét bỏ liếc mắt nhìn cô một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn chứ, tôi cũng không nói cô.”

Từ Cương vừa đem lương thực đến chỗ La Văn Triết về, nghe được Trần Ái Đảng nói, nhanh chóng bước nhanh vài bước chuẩn bị đến hòa giải thì đã nghe Lâm Ái Thanh nói: “Vắt cổ chày ra nước còn tốt hơn đầu óc như gà mái, nhỏ tới mức ngay cả nước tương cũng không chứa được. Đừng để bị giết gà lấy trứng mà còn ở đó dương dương tự đắc.”

Thật là một câu cũng không nhường, Từ Cương đau đầu che trán, hắn đây là bị gì vậy chứ, sao lại bị kẹp giữa hai vị tổ tông này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Số ký tự: 0