Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 33
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
2024-09-02 01:06:17
Editor: Hannah
Sau khi mang theo hành lý đến đội thi công nhận việc, Lâm Ái Thanh liền ở lại đội thi công. Mỗi ngày 5h sáng rời giường nhanh chóng làm vệ sinh, sau đó đến nhà ăn lấy cơm ăn, 6h bắt đầu khởi công, vẫn là tới tới lui lui giữa xưởng lọc cát và đoạn đường đang thi công, kéo từng xe từng xe cát đá.
Lúc này nơi nơi đều tuyên truyền phụ nữ có thể chống nữa bầu trời, nữ xã viên cùng nữ thanh niên trí thức đến sửa đường cũng rất nhiều, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức, vì để chứng minh bản thân, làm việc còn cần cù hơn so với đàn ông.
Lúc Lâm Ái Thanh tới có mấy nữ đồng chí đã làm ở đây gần nửa tháng rồi, lúc Lâm Ái Thanh tới mọi người đều ở bên ngoài sửa đường, không thấy cô lái máy kéo, đều cho rằng cô cũng như mọi người, đến san bằng mặt đường.
Kết quả sau khi Lâm Ái Thanh rửa mặt xong cũng không đi lấy dụng cụ mà trực tiếp đi đến bên sân phơi chỗ máy kéo đang đậu.
“Thanh niên trí thức Lâm, cô đi đâu vậy?” Cô gái tối qua ngủ cách vách Lâm Ái Thanh gọi “Chúng ta thi công ở đoạn bên kia máy kéo.”
Lâm Ái Thanh khoát khoát tay với cô ấy, đi đến cái hòm phía dưới chỗ ngồi của mình trên máy kéo lấy tay quay ra, trực tiếp quay máy. Mọi người nhìn thấy đều choáng váng, họ trơ mắt nhìn Lâm Ái Thanh nổ máy kéo, sau đó ném tay quay vào hòm dưới ghế xe, tự mình ngồi lên ghế điều khiển, sau đó xình xịch xình xịch lái máy kéo đi.
Nữ thanh niên trí thức lái máy kéo?!
Người lái máy kéo của các đội sản xuất đêm qua đã biết chuyện chỗ bọn họ có một nữ đồng chí lái máy kéo. Buổi tối mọi người nghị luận một hồi nhưng dù sao cũng không phải thay thế vị trí của bọn họ nên cũng không để bụng lo chuyện bao đồng.
“Bạch Than Bình, tắt máy đi, tôi hỏi chuyện chút, Xuyên Trụ đâu?” Bây giờ cơ bản máy kéo đều thống nhất, máy sơn màu xanh, dùng sơn trắng viết tên đội sản xuất, trên ống khói cột mảnh vải.
Lúc đang xếp hàng ở xưởng cát chờ đổ cát lên xe, một người lái máy kéo đang xếp ở phía sau tiến lên vỗ vỗ vào chữ đội sản xuất Bạch Than Bình trên máy kéo, gân cổ lên hỏi Lâm Ái Thanh.
Lâm Ái Thanh nhìn hắn, mày hơi hơi nhíu, không trả lời, đương nhiên cũng không tắt máy.
“Cái gì nhỉ, tôi ở đội sản xuất Liễu Gia Loan, Liễu Thế Trung.” Liễu Thế Trung cảm thấy mình rất hung dữ, vóc dáng cao ráo vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng đặc biệt khó gần, ở trong thôn thường xuyên dọa trẻ con khóc, không nghĩ tới Lâm Ái Thanh không sợ chút nào, cứ lạnh lùng nhìn hắn như vậy.
Trong thoáng chốc bản thân Liễu Thế Trung cũng có hơi không chịu được, lặng lẽ đỏ mặt.
Liễu Thế Trung và Lưu Xuyên Trụ có quan hệ tốt, lúc ấy cùng nhau được đội sản xuất chọn đi học lái máy kéo. Vốn dĩ Liễu Thế Trung đến kiếm chuyện, hắn biết máy kéo Bạch Than Bình hỏng, bây giờ sửa xong rồi cũng là bình thường nhưng vấn đề là sửa được rồi sao lại đổi người lái máy kéo chú?
Đổi thì đổi sao lại đổi thành phụ nữ tới lái, này không phải làm anh em hắn mất mặt sao.
Lúc trước hắn cũng không biết Lâm Ái Thanh trông như thế nào, chỉ nghe người khác nói mấy câu. Giờ không phải vừa hay đang xếp hàng cùng một chỗ à, nhìn mấy chữ đội sản xuất Bạch Than Bình ở tấm chắn phía sau, Liễu Thế Trung liền xuống xe đi tới.
Cũng không có ai nói Lâm Ái Thanh lớn lên dễ nhìn như vậy! Con tim của Liễu Thế Trung hơi không chịu khống chế, đừng nhìn Liễu Thế Trung tính tình nóng nảy, còn hung dữ nhưng người ta năm nay cũng mới hai mươi, vẫn còn là tiểu tử trẻ tuổi chưa có đối tượng mà.
Tình huynh đệ gì đó đã bị hắn vứt qua một bên từ lâu rồi.
“Đồng chí Lưu Xuyên Trụ nếu có làm nghĩa vụ thì chắc là đang ở bên quốc lộ sửa đường, nếu không thì đang ở đội sản xuất bắt đầu làm việc. Phiền anh nhường chút.” Lâm Ái Thanh trả lời ý trên mặt chữ, vừa lúc máy kéo phía trước đã đổ dầu đầy xe rồi, Lâm Ái Thanh trực tiếp lái qua.
“....” Liễu Thế Trung nhanh chóng nghiêng người tránh ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn máy kéo của Lâm Ái Thanh chạy lên phía trước, cho đến khi phía sau có xe thúc giục mới đi nhanh về xe của mình.
Trở lại xe mình hẳn mới nhớ tới, hình như hắn không phải muốn hỏi cái này.
Sau khi mang theo hành lý đến đội thi công nhận việc, Lâm Ái Thanh liền ở lại đội thi công. Mỗi ngày 5h sáng rời giường nhanh chóng làm vệ sinh, sau đó đến nhà ăn lấy cơm ăn, 6h bắt đầu khởi công, vẫn là tới tới lui lui giữa xưởng lọc cát và đoạn đường đang thi công, kéo từng xe từng xe cát đá.
Lúc này nơi nơi đều tuyên truyền phụ nữ có thể chống nữa bầu trời, nữ xã viên cùng nữ thanh niên trí thức đến sửa đường cũng rất nhiều, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức, vì để chứng minh bản thân, làm việc còn cần cù hơn so với đàn ông.
Lúc Lâm Ái Thanh tới có mấy nữ đồng chí đã làm ở đây gần nửa tháng rồi, lúc Lâm Ái Thanh tới mọi người đều ở bên ngoài sửa đường, không thấy cô lái máy kéo, đều cho rằng cô cũng như mọi người, đến san bằng mặt đường.
Kết quả sau khi Lâm Ái Thanh rửa mặt xong cũng không đi lấy dụng cụ mà trực tiếp đi đến bên sân phơi chỗ máy kéo đang đậu.
“Thanh niên trí thức Lâm, cô đi đâu vậy?” Cô gái tối qua ngủ cách vách Lâm Ái Thanh gọi “Chúng ta thi công ở đoạn bên kia máy kéo.”
Lâm Ái Thanh khoát khoát tay với cô ấy, đi đến cái hòm phía dưới chỗ ngồi của mình trên máy kéo lấy tay quay ra, trực tiếp quay máy. Mọi người nhìn thấy đều choáng váng, họ trơ mắt nhìn Lâm Ái Thanh nổ máy kéo, sau đó ném tay quay vào hòm dưới ghế xe, tự mình ngồi lên ghế điều khiển, sau đó xình xịch xình xịch lái máy kéo đi.
Nữ thanh niên trí thức lái máy kéo?!
Người lái máy kéo của các đội sản xuất đêm qua đã biết chuyện chỗ bọn họ có một nữ đồng chí lái máy kéo. Buổi tối mọi người nghị luận một hồi nhưng dù sao cũng không phải thay thế vị trí của bọn họ nên cũng không để bụng lo chuyện bao đồng.
“Bạch Than Bình, tắt máy đi, tôi hỏi chuyện chút, Xuyên Trụ đâu?” Bây giờ cơ bản máy kéo đều thống nhất, máy sơn màu xanh, dùng sơn trắng viết tên đội sản xuất, trên ống khói cột mảnh vải.
Lúc đang xếp hàng ở xưởng cát chờ đổ cát lên xe, một người lái máy kéo đang xếp ở phía sau tiến lên vỗ vỗ vào chữ đội sản xuất Bạch Than Bình trên máy kéo, gân cổ lên hỏi Lâm Ái Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Ái Thanh nhìn hắn, mày hơi hơi nhíu, không trả lời, đương nhiên cũng không tắt máy.
“Cái gì nhỉ, tôi ở đội sản xuất Liễu Gia Loan, Liễu Thế Trung.” Liễu Thế Trung cảm thấy mình rất hung dữ, vóc dáng cao ráo vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng đặc biệt khó gần, ở trong thôn thường xuyên dọa trẻ con khóc, không nghĩ tới Lâm Ái Thanh không sợ chút nào, cứ lạnh lùng nhìn hắn như vậy.
Trong thoáng chốc bản thân Liễu Thế Trung cũng có hơi không chịu được, lặng lẽ đỏ mặt.
Liễu Thế Trung và Lưu Xuyên Trụ có quan hệ tốt, lúc ấy cùng nhau được đội sản xuất chọn đi học lái máy kéo. Vốn dĩ Liễu Thế Trung đến kiếm chuyện, hắn biết máy kéo Bạch Than Bình hỏng, bây giờ sửa xong rồi cũng là bình thường nhưng vấn đề là sửa được rồi sao lại đổi người lái máy kéo chú?
Đổi thì đổi sao lại đổi thành phụ nữ tới lái, này không phải làm anh em hắn mất mặt sao.
Lúc trước hắn cũng không biết Lâm Ái Thanh trông như thế nào, chỉ nghe người khác nói mấy câu. Giờ không phải vừa hay đang xếp hàng cùng một chỗ à, nhìn mấy chữ đội sản xuất Bạch Than Bình ở tấm chắn phía sau, Liễu Thế Trung liền xuống xe đi tới.
Cũng không có ai nói Lâm Ái Thanh lớn lên dễ nhìn như vậy! Con tim của Liễu Thế Trung hơi không chịu khống chế, đừng nhìn Liễu Thế Trung tính tình nóng nảy, còn hung dữ nhưng người ta năm nay cũng mới hai mươi, vẫn còn là tiểu tử trẻ tuổi chưa có đối tượng mà.
Tình huynh đệ gì đó đã bị hắn vứt qua một bên từ lâu rồi.
“Đồng chí Lưu Xuyên Trụ nếu có làm nghĩa vụ thì chắc là đang ở bên quốc lộ sửa đường, nếu không thì đang ở đội sản xuất bắt đầu làm việc. Phiền anh nhường chút.” Lâm Ái Thanh trả lời ý trên mặt chữ, vừa lúc máy kéo phía trước đã đổ dầu đầy xe rồi, Lâm Ái Thanh trực tiếp lái qua.
“....” Liễu Thế Trung nhanh chóng nghiêng người tránh ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn máy kéo của Lâm Ái Thanh chạy lên phía trước, cho đến khi phía sau có xe thúc giục mới đi nhanh về xe của mình.
Trở lại xe mình hẳn mới nhớ tới, hình như hắn không phải muốn hỏi cái này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro