Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 34
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
2024-09-02 01:06:17
Editor: Hannah
Buổi sáng không nghỉ ngơi, chạy ba lần mới xong, giữa trưa lúc lấy cơm, Liễu Thế Trung lại đến chặn người, Lâm Ái Thanh không rõ người này muốn làm gì, trốn trong nhà ăn một chút, né tránh cho qua. Kết quả vừa rửa xong thau cơm, trên đường trở về thì bị người chặn. Ngụy Diên An vừa hay nhìn thấy một màn này thì hơi đau đầu.
Đội sản xuất anh và Từ Hướng Dương phân xuống chính là Liễu Gia Loan đương nhiên cũng biết Liễu Thế Trung nhưng mà cũng chỉ biết mặt mà thôi, không phải rất quen thuộc, chỉ nghe nói tính tình Liễu Thế Trung không tốt, rất hung bạo, còn có quan hệ tốt với người lái máy kéo thôn kế bên.
Lần này đến sửa đường là Ngụy Diên An chủ động đến, Từ Hướng Dương còn ở trong thôn làm việc. Nếu không thấy thì thôi, bây giờ đã thấy mà không tiến lên giúp đỡ hình như cũng không tốt lắm.
Ngụy Diên An tính toán trong lòng, vừa hay hôm qua Từ Hướng Dương dùng tiền đổi một con gà với người trong thôn, giúp Lâm Ái Thanh giải vây rồi đòi hai cái đùi gà Từ Hướng Dương không thể không chịu, việc mua bán này cũng được.
Mặc dù đội thi công có yêu cầu mọi người đều ở lại đây nhưng Ngụy Diên An nhiều tật xấu thì tình nguyện vất vả, ngủ ít hơn mấy giờ cũng kiên trì đạp xe về ngủ, sáng sớm lại đạp xe lại đây.
Thấy hắn cũng không chậm trễ giờ công, người phụ trách sau khi nhận của Ngụy Diên An một gói thuốc lá thì không quản anh nữa.
Xây dựng tâm lý cả buổi sáng, Liễu Thế Trung đang chuẩn bị tiếp cận Lâm Ái Thanh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã nhìn thấy Ngụy Diên An chắn ở giữa hắn và Lâm Ái Thanh.
“Liễu Thế Trung đúng không?” Biểu tình Ngụy Diên An rất nghiêm túc, làm Liễu Thế Trung hơi chột dạ, hắn cẩn thận gật đầu thì nghe Ngụy Diên An nói tiếp: “Đội trưởng Dương đội thi công hình như đang tìm anh.”
Đội trưởng Dương là người phụ trách những người lái máy kéo bọn họ, nghe thấy hắn tìm, Liễu Thế Trung không để ý tới Lâm Ái Thanh nữa, nhanh chóng chạy đi.
Diện mạo Liễu Thế Trung quả thật rất hung, Lâm Ái Thanh cũng cho rằng hắn tới kiếm chuyện, đang chuẩn bị thấy không đúng liền kêu lên, không nghĩ chỉ với hai ba câu đã bị thanh niên cao ráo trước mặt lừa đi rồi. Lúc đội máy kéo kết thúc công việc Lâm Ái Thanh đã chính mắt nhìn thấy đội trưởng Dương đạp xe về nhà ăn cơm.
“Cô là một cô gái, ít trêu chọc người lung tung, cũng đừng tới lui một mình, tìm một người bạn đi cùng, lần sau không chắc là có vận khí tốt như vậy đâu.” Lâm Ái Thanh còn chưa kịp nói cảm tạ, nam thanh niên ném xuống một câu, nghênh ngang rời đi.
“.....?!” Lâm Ái Thanh.
Chờ Ngụy Diên An đi xa, trong đầu Lâm Ái Thanh linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới mình đã gặp đối phương ở đâu.
Hình như lúc xuống nông thôn, người luôn đứng cùng một chỗ với Từ Hướng Dương. Lúc đó bên cạnh cô có hai nữ thanh niên trí thức vẫn luôn so sánh hắn và Từ Hướng Dương xem ai anh tuấn hơn. Lâm Ái Thanh nghe phiền quá liền nhìn thoảng qua, lúc đó nhìn được sườn mặt người này.
Người ở chung với phú nhị đại như Từ Hướng Dương? Lâm Ái Thanh nhíu mày, lớn lên đẹp mã, cũng không phải người tốt lành gì.
Mặc dù ấn tượng đối với Ngụy Diên An bình thường nhưng lời của hắn Lâm Ái Thanh vẫn nghe lọt, cô tìm một cô gái bắt đầu cùng đi cùng về, Liễu Thế Trung không tìm thấy cơ hội quả nhiên không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Hơn nữa nhiệm vụ của đội máy kéo cũng nặng, mỗi ngày kéo xe xong, trừ bỏ ăn cơm tắm rửa, cơ bản đều cố gắng tìm thời gian ngủ.
Lần này Lâm Ái Thanh cũng mệt gần chết nhưng mà so với việc dùng sọt gánh đá cuội, cầm cuốc máy móc lặp đi lặp lại của mấy thanh niên trí thức và các xã viên thì cô đã coi như rất là nhẹ nhàng.
Đội máy kéo hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về đội sản xuất trước, dù sao trong đội cũng còn có việc chờ các cô. Lâm Ái Thanh đến đội thi công lãnh công phiếu mấy ngày cô xuất công rồi trở về thu dọn hành lý.
Buổi sáng không nghỉ ngơi, chạy ba lần mới xong, giữa trưa lúc lấy cơm, Liễu Thế Trung lại đến chặn người, Lâm Ái Thanh không rõ người này muốn làm gì, trốn trong nhà ăn một chút, né tránh cho qua. Kết quả vừa rửa xong thau cơm, trên đường trở về thì bị người chặn. Ngụy Diên An vừa hay nhìn thấy một màn này thì hơi đau đầu.
Đội sản xuất anh và Từ Hướng Dương phân xuống chính là Liễu Gia Loan đương nhiên cũng biết Liễu Thế Trung nhưng mà cũng chỉ biết mặt mà thôi, không phải rất quen thuộc, chỉ nghe nói tính tình Liễu Thế Trung không tốt, rất hung bạo, còn có quan hệ tốt với người lái máy kéo thôn kế bên.
Lần này đến sửa đường là Ngụy Diên An chủ động đến, Từ Hướng Dương còn ở trong thôn làm việc. Nếu không thấy thì thôi, bây giờ đã thấy mà không tiến lên giúp đỡ hình như cũng không tốt lắm.
Ngụy Diên An tính toán trong lòng, vừa hay hôm qua Từ Hướng Dương dùng tiền đổi một con gà với người trong thôn, giúp Lâm Ái Thanh giải vây rồi đòi hai cái đùi gà Từ Hướng Dương không thể không chịu, việc mua bán này cũng được.
Mặc dù đội thi công có yêu cầu mọi người đều ở lại đây nhưng Ngụy Diên An nhiều tật xấu thì tình nguyện vất vả, ngủ ít hơn mấy giờ cũng kiên trì đạp xe về ngủ, sáng sớm lại đạp xe lại đây.
Thấy hắn cũng không chậm trễ giờ công, người phụ trách sau khi nhận của Ngụy Diên An một gói thuốc lá thì không quản anh nữa.
Xây dựng tâm lý cả buổi sáng, Liễu Thế Trung đang chuẩn bị tiếp cận Lâm Ái Thanh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã nhìn thấy Ngụy Diên An chắn ở giữa hắn và Lâm Ái Thanh.
“Liễu Thế Trung đúng không?” Biểu tình Ngụy Diên An rất nghiêm túc, làm Liễu Thế Trung hơi chột dạ, hắn cẩn thận gật đầu thì nghe Ngụy Diên An nói tiếp: “Đội trưởng Dương đội thi công hình như đang tìm anh.”
Đội trưởng Dương là người phụ trách những người lái máy kéo bọn họ, nghe thấy hắn tìm, Liễu Thế Trung không để ý tới Lâm Ái Thanh nữa, nhanh chóng chạy đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diện mạo Liễu Thế Trung quả thật rất hung, Lâm Ái Thanh cũng cho rằng hắn tới kiếm chuyện, đang chuẩn bị thấy không đúng liền kêu lên, không nghĩ chỉ với hai ba câu đã bị thanh niên cao ráo trước mặt lừa đi rồi. Lúc đội máy kéo kết thúc công việc Lâm Ái Thanh đã chính mắt nhìn thấy đội trưởng Dương đạp xe về nhà ăn cơm.
“Cô là một cô gái, ít trêu chọc người lung tung, cũng đừng tới lui một mình, tìm một người bạn đi cùng, lần sau không chắc là có vận khí tốt như vậy đâu.” Lâm Ái Thanh còn chưa kịp nói cảm tạ, nam thanh niên ném xuống một câu, nghênh ngang rời đi.
“.....?!” Lâm Ái Thanh.
Chờ Ngụy Diên An đi xa, trong đầu Lâm Ái Thanh linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới mình đã gặp đối phương ở đâu.
Hình như lúc xuống nông thôn, người luôn đứng cùng một chỗ với Từ Hướng Dương. Lúc đó bên cạnh cô có hai nữ thanh niên trí thức vẫn luôn so sánh hắn và Từ Hướng Dương xem ai anh tuấn hơn. Lâm Ái Thanh nghe phiền quá liền nhìn thoảng qua, lúc đó nhìn được sườn mặt người này.
Người ở chung với phú nhị đại như Từ Hướng Dương? Lâm Ái Thanh nhíu mày, lớn lên đẹp mã, cũng không phải người tốt lành gì.
Mặc dù ấn tượng đối với Ngụy Diên An bình thường nhưng lời của hắn Lâm Ái Thanh vẫn nghe lọt, cô tìm một cô gái bắt đầu cùng đi cùng về, Liễu Thế Trung không tìm thấy cơ hội quả nhiên không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Hơn nữa nhiệm vụ của đội máy kéo cũng nặng, mỗi ngày kéo xe xong, trừ bỏ ăn cơm tắm rửa, cơ bản đều cố gắng tìm thời gian ngủ.
Lần này Lâm Ái Thanh cũng mệt gần chết nhưng mà so với việc dùng sọt gánh đá cuội, cầm cuốc máy móc lặp đi lặp lại của mấy thanh niên trí thức và các xã viên thì cô đã coi như rất là nhẹ nhàng.
Đội máy kéo hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về đội sản xuất trước, dù sao trong đội cũng còn có việc chờ các cô. Lâm Ái Thanh đến đội thi công lãnh công phiếu mấy ngày cô xuất công rồi trở về thu dọn hành lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro