Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 35
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
2024-09-02 01:06:17
Editor: Hannah
Lúc lái máy kéo ra tới, phía trước đội thi công đã có không ít người đang chờ về thôn, bọn họ phần nhiều là về nhà đổi lao động khác đến, phần còn lại là đã hoàn thành số lượng nhiệm vụ của mình nên về nhà. Họ đều xin nghỉ nửa ngày, đưa lương thực tiết kiệm được về nhà.
Lâm Ái Thanh đèo chủ yếu là xã viên và thanh niên trí thức của Bạch Than Bình và đội sản xuất xung quanh. Ngụy Diên An cũng lên xe, đội thi công cách đội sản xuất quá xa, đi bộ không đến được bằng không Ngụy Diên An quả thật không muốn lên xe.
Còn xe đạp, mấy ngày trước hắn mượn của đội trưởng đội sản xuất nhưng hai hôm nay đội trưởng có việc không cho mượn xe đạp được nên chỉ có thể nghĩ cách đi nhờ máy kéo.
Khu thi công bên này bao ăn bao uống nhưng không có chỗ tắm rửa, bình thường sau khi tan làm đều đến hồ nước bên cạnh đội sản xuất kì cọ nhưng làm cả một ngày rất nhiều người đều mệt mỏi đến tay cũng không nâng lên nổi, người có thể đều đặn tắm mỗi ngày không nhiều lắm.
Hơn nữa bây giờ trên máy kéo còn có hành lý của mọi người, cho dù tắm rồi thì đệm chăn cũng không thể giặt mỗi ngày, còn có quần áo giống như cải muối khô, hôi vô cùng.
Lâm Ái Thanh liếc qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Ngụy Diên An ẩn chứa sự ghét bỏ, trong lòng lại khắc thêm một ấn tượng về Ngụy Diên An là kén cá chọn canh.
“Ái Thanh, nhà cậu gửi đồ đến cho cậu này.” Lâm Ái Thanh vừa đến thôn liền gặp Mãn Nữu “Cậu đợi lát nữa, tớ về nhà mang đồ đưa cho cậu.”
Thấy trên xe kéo cửa Lâm Ái Thanh còn có xã viên và hai thanh niên trí thức, tròng mắt Mãn Nữu chuyển động “Vừa hay, cha tớ kêu cậu đến trạm máy móc nông nghiệp kéo phân bón một chuyến nữa.”
Nói rồi Mãn Nữu nhanh như chớp chạy về nhà, Lâm Ái Thanh cũng không lái về kho hàng, dù sao cũng đã vào trong thôn liền để xã viên và thanh niên trí thức phía sau đều xuống, quay lại đuổi theo Mãn Nữu, chờ Mãn Nữu cầm thư tới, hai người đi thẳng đến bưu điện xã.
“Không sao đâu, trước kia máy kéo này giống như là gia sản của nhà Xuyên Trụ vậy, chúng ta đi một chuyến cũng không hết bao nhiêu dầu.” Thấy Lâm Ái Thanh lấy đồ xong muốn đến trạm máy móc nông nghiệp, Mãn Nữu nhanh chóng ngăn cản.
Phân bón tất nhiên là không có, chẳng qua là tìm cớ mà thôi. Nếu người trong thôn hỏi thì nói phân bón còn chưa xuống tới là được, dù sao tin tức của trạm máy móc nông nghiệp cũng không chuẩn, thường xuyên thông báo xuống mà phải chạy về tay không vài lần.
Lâm Ái Thanh không nói gì, cũng không nói Mãn Nữu nửa câu, chỉ là trong lòng hạ quyết tâm sau này sẽ không chiếm tiện nghi của đội như vậy nữa.
Không phải cô cao thượng mà cô là thanh niên trí thức, đối với đội sản xuất mà nói thì cô chỉ là người ngoài. Sau khi lên lái máy kéo không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô đâu, ít nhất thì trong lòng cha con Lưu Đại Căn và Lưu Xuyên Trụ đang ngóng trông cô phạm lỗi.
“Ái Thanh!” Lâm Ái Thanh cất máy kéo xong, ôm đồ về nhà kết quả ở cửa phòng gặp Từ Hướng Dương.
Từ Hướng Dương từ chỗ Ngụy Diên An biết được Lâm Ái Thanh đã về đội sản xuất, cố ý đến đưa trứng gà cho Lâm Ái Thanh. Hắn không chỉ cùng hương thân đổi một con gà mà còn đổi mười mấy quả trứng gà.
Vốn dĩ muốn đưa nửa con gà cho Lâm Ái Thanh, kết quả Lâm Ái Thanh đến đội thi công mãi không thấy về, gà bị Ngụy Diên An hố mất rồi.
Mười mấy quả trứng này là Từ Hướng Dương mọi từ trong miệng Ngụy Diên An ra, bảo vệ từ trong hiểm cảnh, biết Lâm Ái Thanh về liền mang qua đưa cho cô trước.
“Nghe nói em lái máy kéo, em thật lợi hại.” Từ Hướng Dương bị ánh mắt Lâm Ái Thanh nhìn chằm chằm, lập tức cảm thấy lúng túng, tay chân cũng không biết để đâu.
Nói đến máy kéo, vốn dĩ Ngụy Diên An cũng chú ý đến cái máy kéo bị hỏng của đội sản xuất Bạch Than Bình này. Thật ra Ngụy Diên An không biết sửa nhưng hắn có cách gọi người tới sửa, đến lúc đó lại tìm người học xem lái thế nào thì vị trí lái máy kéo ở Bạch Than Bình thôn coi như ổn.
Lúc lái máy kéo ra tới, phía trước đội thi công đã có không ít người đang chờ về thôn, bọn họ phần nhiều là về nhà đổi lao động khác đến, phần còn lại là đã hoàn thành số lượng nhiệm vụ của mình nên về nhà. Họ đều xin nghỉ nửa ngày, đưa lương thực tiết kiệm được về nhà.
Lâm Ái Thanh đèo chủ yếu là xã viên và thanh niên trí thức của Bạch Than Bình và đội sản xuất xung quanh. Ngụy Diên An cũng lên xe, đội thi công cách đội sản xuất quá xa, đi bộ không đến được bằng không Ngụy Diên An quả thật không muốn lên xe.
Còn xe đạp, mấy ngày trước hắn mượn của đội trưởng đội sản xuất nhưng hai hôm nay đội trưởng có việc không cho mượn xe đạp được nên chỉ có thể nghĩ cách đi nhờ máy kéo.
Khu thi công bên này bao ăn bao uống nhưng không có chỗ tắm rửa, bình thường sau khi tan làm đều đến hồ nước bên cạnh đội sản xuất kì cọ nhưng làm cả một ngày rất nhiều người đều mệt mỏi đến tay cũng không nâng lên nổi, người có thể đều đặn tắm mỗi ngày không nhiều lắm.
Hơn nữa bây giờ trên máy kéo còn có hành lý của mọi người, cho dù tắm rồi thì đệm chăn cũng không thể giặt mỗi ngày, còn có quần áo giống như cải muối khô, hôi vô cùng.
Lâm Ái Thanh liếc qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Ngụy Diên An ẩn chứa sự ghét bỏ, trong lòng lại khắc thêm một ấn tượng về Ngụy Diên An là kén cá chọn canh.
“Ái Thanh, nhà cậu gửi đồ đến cho cậu này.” Lâm Ái Thanh vừa đến thôn liền gặp Mãn Nữu “Cậu đợi lát nữa, tớ về nhà mang đồ đưa cho cậu.”
Thấy trên xe kéo cửa Lâm Ái Thanh còn có xã viên và hai thanh niên trí thức, tròng mắt Mãn Nữu chuyển động “Vừa hay, cha tớ kêu cậu đến trạm máy móc nông nghiệp kéo phân bón một chuyến nữa.”
Nói rồi Mãn Nữu nhanh như chớp chạy về nhà, Lâm Ái Thanh cũng không lái về kho hàng, dù sao cũng đã vào trong thôn liền để xã viên và thanh niên trí thức phía sau đều xuống, quay lại đuổi theo Mãn Nữu, chờ Mãn Nữu cầm thư tới, hai người đi thẳng đến bưu điện xã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao đâu, trước kia máy kéo này giống như là gia sản của nhà Xuyên Trụ vậy, chúng ta đi một chuyến cũng không hết bao nhiêu dầu.” Thấy Lâm Ái Thanh lấy đồ xong muốn đến trạm máy móc nông nghiệp, Mãn Nữu nhanh chóng ngăn cản.
Phân bón tất nhiên là không có, chẳng qua là tìm cớ mà thôi. Nếu người trong thôn hỏi thì nói phân bón còn chưa xuống tới là được, dù sao tin tức của trạm máy móc nông nghiệp cũng không chuẩn, thường xuyên thông báo xuống mà phải chạy về tay không vài lần.
Lâm Ái Thanh không nói gì, cũng không nói Mãn Nữu nửa câu, chỉ là trong lòng hạ quyết tâm sau này sẽ không chiếm tiện nghi của đội như vậy nữa.
Không phải cô cao thượng mà cô là thanh niên trí thức, đối với đội sản xuất mà nói thì cô chỉ là người ngoài. Sau khi lên lái máy kéo không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô đâu, ít nhất thì trong lòng cha con Lưu Đại Căn và Lưu Xuyên Trụ đang ngóng trông cô phạm lỗi.
“Ái Thanh!” Lâm Ái Thanh cất máy kéo xong, ôm đồ về nhà kết quả ở cửa phòng gặp Từ Hướng Dương.
Từ Hướng Dương từ chỗ Ngụy Diên An biết được Lâm Ái Thanh đã về đội sản xuất, cố ý đến đưa trứng gà cho Lâm Ái Thanh. Hắn không chỉ cùng hương thân đổi một con gà mà còn đổi mười mấy quả trứng gà.
Vốn dĩ muốn đưa nửa con gà cho Lâm Ái Thanh, kết quả Lâm Ái Thanh đến đội thi công mãi không thấy về, gà bị Ngụy Diên An hố mất rồi.
Mười mấy quả trứng này là Từ Hướng Dương mọi từ trong miệng Ngụy Diên An ra, bảo vệ từ trong hiểm cảnh, biết Lâm Ái Thanh về liền mang qua đưa cho cô trước.
“Nghe nói em lái máy kéo, em thật lợi hại.” Từ Hướng Dương bị ánh mắt Lâm Ái Thanh nhìn chằm chằm, lập tức cảm thấy lúng túng, tay chân cũng không biết để đâu.
Nói đến máy kéo, vốn dĩ Ngụy Diên An cũng chú ý đến cái máy kéo bị hỏng của đội sản xuất Bạch Than Bình này. Thật ra Ngụy Diên An không biết sửa nhưng hắn có cách gọi người tới sửa, đến lúc đó lại tìm người học xem lái thế nào thì vị trí lái máy kéo ở Bạch Than Bình thôn coi như ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro