Tôi Ở Trong Trò Chơi Toàn Cầu Trồng Cây Làm Ruộng

Xã Đoàn (3)

2024-09-22 17:41:41

Ở mặt thế, hẳn là năng lực trị liệu sẽ rất được hoan nghênh đi? Liễu Lạc Lạc có tự tin là sẽ thuyết phục được con bé trước mặt này.

“Các người không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, doanh địa cấm đấu tranh dưới bất kỳ hình thức nào nha.

Hơn nữa nếu như hai người thuê chung với bọn họ thì đều được coi như là chủ nhân của nhà ở, đều sẽ được bảo vệ.

Còn về trị liệu, Druid cũng có pháp thuật trị liệu nha.”, Mộc Huỳnh đề cao thanh âm, cố gắng để cho đồng đội của cô gái này nghe được rõ ràng.

Một mình Mộc Huỳnh cô ở đều còn ngại quá chật đâu, càng miễn bàn là hợp thuê.

Dù sao cũng là doanh địa của cô, tại sao lại muốn ủy khuất bản thân đi hợp thuê, hơn nữa có một số điều không thể nhả ra.

Ở mặt thế, có rất nhiều người, sinh tồn đều là một vấn đề, vậy thì tự nhiên là mấu chốt về đạo đức sẽ thấp hơn rất nhiều.

Thừa dịp hai người hoảng loạn nhìn về phía đồng đội, Mộc Huỳnh vài bước bò lên trên thụ ốc, hai người kia không được cho phép nên bị cơ chế bảo hộ của thụ ốc ngăn cản ở phía dưới.

“Cô……. Con bé này sao lại thế này!”

“Thôi, Lạc Lạc, có nhà để ở cũng không tệ lắm rồi.”

“Cô đừng có ở đây mà giả bộ làm người tốt…..”

Tiếng ồn ào bị ngăn ở ngoài cửa, Mộc Huỳnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật là gánh nặng ngọt ngào nha!

Đến nỗi ngọt ngào ở đâu, Mộc Huỳnh nắm lên một chồng tiền đồng ở trên bàn kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tự nhiên là phí vào cửa cùng với tiền thuê nhà của bọn họ nha, cô cài đặt điểm truyền tống tiền ở trên bàn.

Đếm đếm, tổng cộng có 25 đồng, cô lấy tới phóng chung với tiền đồng của bản thân.

Tổng cộng khoảng 53 đồng, chờ đến ngày mai tiệm tạp hóa mở cửa, cô có thể đi nhìn xem thử có cái gì tốt hay không.

Viên Cổn Cổn nằm trong cái ổ nhỏ của nó, dáng ngủ vô cùng hào phóng, Mộc Huỳnh cũng chui vào trong túi ngủ.

Hồi tưởng lại một ngày hôm nay, thật là vô cùng xuất sắc.

Cô không nghĩ tới, mạt thế tiến đến, cư nhiên khiến cho cô trở thành dòng tộc có nhà trước nhiều năm như vậy, còn có thêm một miếng đất nữa chứ.

Chờ đến khi Thời Ngân trở về là cô có thể vỗ bộ ngực nói cho hắn, “Nhìn đi, nhiều nhà ở như vậy cậu cứ tùy ý chọn!”

Thật tốt quá đi! Mộc Huỳnh tưởng tượng đến hình ảnh kia liền nhịn không được cười lên tiếng, cũng không biết bao giờ Thời Ngân mới có thể trở về.

“Mình phải cố gắng thang cấp mới được, đến lúc đó mình sẽ triển lãm cho cậu ấy xem năng lực của mình, khẳng định là sẽ dọa cho cậu ấy nhảy dựng, hắc hắc….”.

Từ khi Thời Ngân bắt đầu tiếp nhận truyền thừa tới nay, Mộc Huỳnh luôn có chút lo lắng.

Cô cũng chỉ là một người bình thường, cũng không thể giúp hắn làm được gì, cuối cùng bây giờ cũng có con đường để tăng lên chính mình.

Ngủ trong túi ngủ xa lạ này nên có chút không quen, nhưng mà với tình huống hiện tại này, có nơi để ngủ cũng đã may lắm rồi.

Mộc Huỳnh vẫn là rất thỏa mãn, trở mình,cô điều chỉnh tư thế, thực nhanh đã đi vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Trong Trò Chơi Toàn Cầu Trồng Cây Làm Ruộng

Số ký tự: 0