Tôi Ở Trong Trò Chơi Toàn Cầu Trồng Cây Làm Ruộng

Tiệm Tạp Hóa (1...

2024-09-22 17:41:41

Sương sớm tràn ngập khắp khu rừng, chim chóc dẫn đầu thức tỉnh lại đây, ríu rít kêu không ngừng.

Thói quen ngủ nướng của Mộc Huỳnh ở mạt thế gấp gáp này không cần thuốc mà khỏi.

Cô bị tiếng chim đánh thức dậy cũng không còn buồn ngủ nữa, ngược lại cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức sống.

Cả đêm qua đi, lông trên người Cổn Cổn phảng phất như dày đặc không ít, đại khái đều có thể che đậy làn da lại kín mít.

Sau khi lấp đầy bụng, Mộc Huỳnh ôm Cổn Cổn ở trong lồng ngực, xách theo thùng nước ra cửa.

Cô còn nhìn thoáng qua thụ ốc số 3, không có động tĩnh gì cả, hẳn là còn không có rời giường.

Lúc này vẫn còn rất sớm, ánh mặt trời chỉ mới lấp ló, hít thở không khí ướt át trong rừng làm cho cả người cô đều thoải mái.

Cho người ta một loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo, tang thi ngày hôm qua phảng phất như là giấc mộng.

Mộc Huỳnh đến bên hồ múc một xô nước, sau đó thả vài giọt Khôi Phục Chi Tuyền vào trong.

Cô xách theo nước trở về doanh địa, bất đầu phần tu luyện ngày hôm nay.

Cô vươn tay xoa cây cối, nhắm mắt lại, cảm thụ được lực lượng của tự nhiên trong đó, cuối cùng lại vớt một ít nước tưới vào rễ cây.

Cây cối lớn lên ở bên hồ đương nhiên là sẽ không thiếu nước, nhưng nước mà cô tưới có chỗ lợi là có trộn lẫn Khôi Phục Chi Tuyền.

Bởi vì số lượng rất ít nên cũng không lỗ rõ hiệu quả, vừa lú cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lạc Lạc, cậu mau nhìn xem, con bé đang làm gì kìa?”

Trình Vi mới vừa rời giường thì nhìn thấy Mộc Huỳnh đứng trước một thân cây, vẫn không nhúc nhích, còn có mấy con chim sẻ ngồi xổm ở trên vai cô ấy.

Liễu Lạc Lạc liếc mắt một cái sau đó thu hồi ánh mắt, “Ai mà biết được, muốn biết thì tự đi mà hỏi.”

“Tuej hỏi thì tự hỏi.” Trình Vi hừ một tiếng, thở phì phì đóng cửa thật mạnh, ngày hôm qua vừa trở về thì Liễu Lạc Lạc cũng đã âm dương quái khí rồi.

Là do Mộc Huynh không cho cô ta hợp thuê, tự nhiên lại lấy cô xì hơi làm cái gì.

Lúc Trình Vi đến gần Mộc Huỳnh thì mấy con chim sẻ nhỏ trên vai Mộc Huỳnh đồng thời quay đầu lại, mấy đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm cô.

“Mấy con chim sẻ này sao lại thế này, không sợ con người sao?”

Cô đi càng gần tới thì thấy con chim sẻ lớn nhất kia mổ nhẹ vai Mộc Huỳnh vài cái.

Mộc Huỳnh thoát ra khỏi Cảm nhận tự nhiên, mấy con chim sẻ này là bị thùng nước của cô hấp dẫn lại đây, lá gan đặc biệt lớn, một chút cũng không sợ con người.

Con nảy ra một ý tưởng, nên dùng Dã tính tưởng thông, lừa dối chúng nó giúp cô chú ý hoàn cảnh chung quanh khi cô đang chìm trong Cảm nhận tự nhiên.

Cô sẽ dùng nước đã trộn lẫn Khôi Phục Chi Tuyền làm thù lao.

Nhóm chim sẻ nhỏ xếp hàng uống nước trong lòng bàn tay Mộc Huỳnh, dưới sự dẫn dắt của chim sẻ mẹ mà bay đi mất.

“Mấy con chim sẻ này muốn thành tinh sao?” Trình Vi sợ ngây người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Trong Trò Chơi Toàn Cầu Trồng Cây Làm Ruộng

Số ký tự: 0