Chương 12
Châu Hạ Lãng Tử
2024-01-27 00:40:48
Thế nào? Ăn ngon chứ?
Vì ăn cho nhiều thức ăn vào miệng khiến cô khó mà mở lời nên thay vì nói có vừa nhai thức ăn vừa gật đầu. Thấy cô ăn ngon miệng trong lòng Bảo Trâm cũng thấy vui lây. Bỗng dưng mấy sợi tóc mái của cô bị rơi xuống, tay cô thì vừa cầm đùi gà xong nên rất mỡ, cô liền nghĩ vừa ăn vừa thổi để tóc bay lên. Thấy cô gặp khó khăn Bảo Trâm định giúp nhưng nhìn cô lại có chút đáng yêu liền che tay lên cười. Thấy cô bạn của mình cười mà không giúp mình, Thanh băng cộc cằn.
- Thấy tôi như vậy còn không giúp tôi ở đấy mà cười?
Cảm thấy con mèo xù lông trước mặt đáng yêu quá nhưng Bảo Trâm vẫn muốn trêu cô.
- Đây là cách mà cậu nhờ người khác giúp sao?
- Hừm... Vậy là có giúp không?
- Được! Được! Chờ tôi chút.
Bảo Trâm nhớ là mình sáng nay ra ngoài có mang theo kẹp tóc nên là lục túi xem hiện tại nó còn ở túi không. Lấy kẹp tóc ra Bảo Trâm liền vén tóc Thanh băng lên nhẹ nhàng kẹp tóc của cô lên.
- Rất hợp và cũng rất đẹp?
Một chiếc kẹp tóc có hình thỏ trắng xinh xinh được cài lên tóc cô càng tăng thêm vẻ đẹp của Thanh băng. Đúng là những đồ đẹp dễ thương thường rất hợp với cô.
- Chuyện!
- Tôi mới khen được câu đừng có tự luyến.
- Đó không phải tự luyến mà là tự tin.
- Được rồi ăn nhanh sắp vào lớp rồi.
Cả hai Nhanh chóng ăn rồi dọn nó, vừa ăn xong thì chuông của trường kêu hai người nhanh chóng tạm biệt nhau rồi vui vẻ ai về lớp lấy.
Trong giờ học, tâm trạng lại cảm thấy vui vẻ và thoải mái Thanh Băng cũng chú ý vào nghe giảng và hăng hái phát biểu cô cũng được giáo viên khen và động viên cô cố gắng trong học tập hơn.
Học cả buổi cuối cùng cũng tan học cô nhanh chóng cất sách vào cặp rồi rời khỏi lớp. Đúng là không bị Tử Minh làm phiền tâm trạng cô tốt hẳn lên, cả cuối buổi học hắn tự ngồi xa cô và im miệng cô thầm nghĩ ngày nào cũng như vậy thì yên tĩnh biết bao.
Theo trí nhớ của cô thì Bảo Trâm từng nói Bảo Trâm và cô ta Tử Nguyệt học cùng lớp. Nên cô đã đi đến lớp 12A2 đón bạn cô về, nhưng đến lớp của Bảo Trâm lớp học vẫn chưa tan cô đành đứng chờ đợi.
Một tiếng trôi qua, với tính kiên trì đứng đau cái chân của cô cuối cùng lớp Bảo Trâm cũng đã tan. Các bạn học lần lượt ra ngoài gặp cô họ vẫy tay chào rất vui vẻ, có vẻ sau buổi học nhưng những bạn trẻ này vẫn còn rất nhiều sức sống. Chờ mãi mới thấy Bảo Trâm ra ngoài cùng bạn học khác, thấy cô Bảo Trâm liền chào tạm biệt cô gái đó rồi đến chỗ cô đứng.
- Đợi tôi à?
- Chứ chẳng nhẽ tôi đợi Tử Nguyệt?
- Không nhắc tới cô ta. Đợi có lâu không? Sao không về trước? Dạo này trời tối nên rất lạnh sau thì tôi phải muộn thì phải về trước đấy.
- Biết rồi mà!
Cả hai bật cười rồi kể cho nhau nghe về tiết học của mình ngày hôm nay, sau đó là đủ thể loại truyện trên đời từ trên trời cho tận xuống đáy biển.
Gần bảy rưỡi hai người mới về đến ký túc họ uể oải bước vào trong phòng sau một ngày dài mệt mỏi.
- Cậu tắm trước đi.
- Được, vậy chờ tôi chút.
Trong lúc trở Thanh Băng tắm rửa thì Bảo Trâm lấy cuốn truyện tranh của mình ra đọc cho đỡ.
Được một lúc thì cô bước ra vừa lấy khăn lau tóc nói.
- Vào đi rồi còn ăn tối!
- Ừ.
Bảo Trâm đặt cuốn truyện xuống lấy quần áo mình đã chuẩn bị sẵn rồi bước vào nhà tắm. Với tính tò mò của mình Thanh băng lấy cuốn truyện của Bảo Trâm lên dở ra đọc.
- Hửm? Đam mỹ? Đây là thể loại gì vậy? Sao trước giờ mình chưa coi?
Cô lật từng trang sách ra cô cũng khá bất ngờ khi trong truyện này chỉ xoay quanh hai chàng trai rất ít nữ. Đọc dần cũng thấy khá hấp dẫn nên cô lật mãi cho tới lúc cô đọc tới cảnh hai con trai hôn nhau cô sốc đến mức há hốc mồm. Tuy ngại nhưng cô vẫn lật tiếp để biết được cốt truyện đằng sau, vừa lật vừa ngại ngùng.
Đang đọc thì Bảo Trâm bất ngờ đứng sau cô làm cô giật mình rơi cả cuốn truyện.
- Cậu cũng thích đọc thể loại truyện này sao?
- K... Không có!
- Hả?
- Đây là lần đầu tôi đọc thể loại này.
Bảo Trâm bất ngờ khi Thanh Băng không biết thể loại này mặc dù nó đang được rất nhiều bạn nữ yêu thích. Tuy không biết nhưng cô vẫn đọc hăng say.
- Nhưng đọc dần nó cuốn quá! Cậu có thể cho tôi đọc cùng được không.
- Không thành vấn đề, nhưng ăn xong đã tôi cho cậu mấy bộ.
Hai người họ lấy thức ăn ra đang định cầm đũa lên ăn thì có người gõ cửa nên Thanh Băng đã chủ động đi mở cửa xem đó là ai.
Lúc mở cửa thì cô bất ngờ.
- Hở? Là anh?
Vì ăn cho nhiều thức ăn vào miệng khiến cô khó mà mở lời nên thay vì nói có vừa nhai thức ăn vừa gật đầu. Thấy cô ăn ngon miệng trong lòng Bảo Trâm cũng thấy vui lây. Bỗng dưng mấy sợi tóc mái của cô bị rơi xuống, tay cô thì vừa cầm đùi gà xong nên rất mỡ, cô liền nghĩ vừa ăn vừa thổi để tóc bay lên. Thấy cô gặp khó khăn Bảo Trâm định giúp nhưng nhìn cô lại có chút đáng yêu liền che tay lên cười. Thấy cô bạn của mình cười mà không giúp mình, Thanh băng cộc cằn.
- Thấy tôi như vậy còn không giúp tôi ở đấy mà cười?
Cảm thấy con mèo xù lông trước mặt đáng yêu quá nhưng Bảo Trâm vẫn muốn trêu cô.
- Đây là cách mà cậu nhờ người khác giúp sao?
- Hừm... Vậy là có giúp không?
- Được! Được! Chờ tôi chút.
Bảo Trâm nhớ là mình sáng nay ra ngoài có mang theo kẹp tóc nên là lục túi xem hiện tại nó còn ở túi không. Lấy kẹp tóc ra Bảo Trâm liền vén tóc Thanh băng lên nhẹ nhàng kẹp tóc của cô lên.
- Rất hợp và cũng rất đẹp?
Một chiếc kẹp tóc có hình thỏ trắng xinh xinh được cài lên tóc cô càng tăng thêm vẻ đẹp của Thanh băng. Đúng là những đồ đẹp dễ thương thường rất hợp với cô.
- Chuyện!
- Tôi mới khen được câu đừng có tự luyến.
- Đó không phải tự luyến mà là tự tin.
- Được rồi ăn nhanh sắp vào lớp rồi.
Cả hai Nhanh chóng ăn rồi dọn nó, vừa ăn xong thì chuông của trường kêu hai người nhanh chóng tạm biệt nhau rồi vui vẻ ai về lớp lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong giờ học, tâm trạng lại cảm thấy vui vẻ và thoải mái Thanh Băng cũng chú ý vào nghe giảng và hăng hái phát biểu cô cũng được giáo viên khen và động viên cô cố gắng trong học tập hơn.
Học cả buổi cuối cùng cũng tan học cô nhanh chóng cất sách vào cặp rồi rời khỏi lớp. Đúng là không bị Tử Minh làm phiền tâm trạng cô tốt hẳn lên, cả cuối buổi học hắn tự ngồi xa cô và im miệng cô thầm nghĩ ngày nào cũng như vậy thì yên tĩnh biết bao.
Theo trí nhớ của cô thì Bảo Trâm từng nói Bảo Trâm và cô ta Tử Nguyệt học cùng lớp. Nên cô đã đi đến lớp 12A2 đón bạn cô về, nhưng đến lớp của Bảo Trâm lớp học vẫn chưa tan cô đành đứng chờ đợi.
Một tiếng trôi qua, với tính kiên trì đứng đau cái chân của cô cuối cùng lớp Bảo Trâm cũng đã tan. Các bạn học lần lượt ra ngoài gặp cô họ vẫy tay chào rất vui vẻ, có vẻ sau buổi học nhưng những bạn trẻ này vẫn còn rất nhiều sức sống. Chờ mãi mới thấy Bảo Trâm ra ngoài cùng bạn học khác, thấy cô Bảo Trâm liền chào tạm biệt cô gái đó rồi đến chỗ cô đứng.
- Đợi tôi à?
- Chứ chẳng nhẽ tôi đợi Tử Nguyệt?
- Không nhắc tới cô ta. Đợi có lâu không? Sao không về trước? Dạo này trời tối nên rất lạnh sau thì tôi phải muộn thì phải về trước đấy.
- Biết rồi mà!
Cả hai bật cười rồi kể cho nhau nghe về tiết học của mình ngày hôm nay, sau đó là đủ thể loại truyện trên đời từ trên trời cho tận xuống đáy biển.
Gần bảy rưỡi hai người mới về đến ký túc họ uể oải bước vào trong phòng sau một ngày dài mệt mỏi.
- Cậu tắm trước đi.
- Được, vậy chờ tôi chút.
Trong lúc trở Thanh Băng tắm rửa thì Bảo Trâm lấy cuốn truyện tranh của mình ra đọc cho đỡ.
Được một lúc thì cô bước ra vừa lấy khăn lau tóc nói.
- Vào đi rồi còn ăn tối!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ừ.
Bảo Trâm đặt cuốn truyện xuống lấy quần áo mình đã chuẩn bị sẵn rồi bước vào nhà tắm. Với tính tò mò của mình Thanh băng lấy cuốn truyện của Bảo Trâm lên dở ra đọc.
- Hửm? Đam mỹ? Đây là thể loại gì vậy? Sao trước giờ mình chưa coi?
Cô lật từng trang sách ra cô cũng khá bất ngờ khi trong truyện này chỉ xoay quanh hai chàng trai rất ít nữ. Đọc dần cũng thấy khá hấp dẫn nên cô lật mãi cho tới lúc cô đọc tới cảnh hai con trai hôn nhau cô sốc đến mức há hốc mồm. Tuy ngại nhưng cô vẫn lật tiếp để biết được cốt truyện đằng sau, vừa lật vừa ngại ngùng.
Đang đọc thì Bảo Trâm bất ngờ đứng sau cô làm cô giật mình rơi cả cuốn truyện.
- Cậu cũng thích đọc thể loại truyện này sao?
- K... Không có!
- Hả?
- Đây là lần đầu tôi đọc thể loại này.
Bảo Trâm bất ngờ khi Thanh Băng không biết thể loại này mặc dù nó đang được rất nhiều bạn nữ yêu thích. Tuy không biết nhưng cô vẫn đọc hăng say.
- Nhưng đọc dần nó cuốn quá! Cậu có thể cho tôi đọc cùng được không.
- Không thành vấn đề, nhưng ăn xong đã tôi cho cậu mấy bộ.
Hai người họ lấy thức ăn ra đang định cầm đũa lên ăn thì có người gõ cửa nên Thanh Băng đã chủ động đi mở cửa xem đó là ai.
Lúc mở cửa thì cô bất ngờ.
- Hở? Là anh?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro