Chương 21
Châu Hạ Lãng Tử
2024-01-27 00:40:48
Cả ba cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, đang ngủ ngon giấc thì có tiếng gõ cửa phá giấc ngủ của họ. Bảo Trâm uể oải bước xuống giường rồi loạng choạng đi ra mở cửa.
Mở cửa ra bạn cũng phải đơ người vì người bên ngoài là Tử Minh điều đó là bình thường, nhưng cái bất bình thường là hắn ăn mặc cũng như thường ngày vậy mà hôm nay nó lại có cái gì khang khác. Bạn cảm thấy hắn chói lọi hơn mọi hôm, trên tay còn có bó hoa hồng đỏ thắm.
- Tử Minh?
Nghe thấy tên người yêu mình Thanh Băng tỉnh giấc đi thẳng xuống giường chạy thẳng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, cô không thể để hắn nhìn thấy cô khi cô đang trong cảnh luộm thuộm này.
- Thanh Băng ơi, người yêu cậu tới này–
Chưa kịp nói xong thì bạn cô không còn thấy bóng dáng cô nữa, bạn nhìn sang Mỹ Lệ thì thấy Mỹ Lệ nhún vai, cười nhẹ.
Bảo Trâm quay lại nhìn Tử Minh rồi cười ngượng đứng sang một bên tỏ ý muốn hắn ra vào. Hắn cũng lịch sự cúi đầu đi vào phòng, bạn cô đóng cửa lại vươn vai một cái. Hắn đặt hoa xuống bàn rồi nhìn qua phòng của bà cô nàng từ từ ngồi xuống.
Trong lúc chờ cô làm việc đại sự thì hai cô bạn của cô tiếp khách, Bảo Trâm lấy nước cho hắn còn Mỹ Lệ lấy kẹo ra để lên đĩa rồi đặt lên bàn, khi chán thì có thể ăn một hai viên kẹo cho đỡ chán miệng.
Đang bóc kẹo một cách mượt mà chuẩn bị cho kẹo vào miệng nữa là bước cuối rồi, nhưng chưa kịp cho kẹo vào thì hai cô bạn nhìn thấy Thanh Băng bước ra với chiếc váy xanh lam thật sự rất đẹp khiến hai cô bạn rơi cả kẹo xuống đất. Còn Tử Minh hắn nhìn cô đắm đuối đến mức không rời mắt.
- Mọi người chờ lâu không?
- Có!!
Sáng sớm bị đút cẩu lương vào tới mức no căng bụng, bạn cô tức muốn xì khói. Bảo Trâm đi tới chỗ cô đẩy cô tiến lên còn mình thì phừng phừng bước vào phòng tắm, Mỹ Lệ cũng chạy theo vào phòng tắm cùng bạn.
Giờ trong phòng chỉ còn cô và hắn, cô ngượng ngùng vén tóc lên nhưng cảnh này khiến hắn không chịu được mà chảy máu cam.
- … Tử Minh…!!?
Cảm thấy có gì đó ướt ướt ở mép hắn khẽ lấy tay quệt qua một đường, thấy máu hắn lúng túng không biết làm gì chỉ biết đứng yên làm cô hoảng loạn tìm quanh phong lấy ra giấy mềm rồi lau cho hắn. Lúc lau, hắn không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến khiến cô vừa lau vừa đỏ mặt.
- È hèm!
Bảo Trâm đi ra lại có nồi cẩu lương to đùng ập lên đầu, bạn lấy khí thế mãnh liệt đi tới kéo cô ra đưa cho hắn bịch giấy mềm.
- Tự lau.
Hắn cảm thấy nuối tiếc nhưng cũng không làm gì được, tự mình lấy giấy lau mũi cho mình.
- Đi được rồi chứ!?
- Đi đâu?
Cả ba cô nàng đồng thanh nói, nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ.
- Đi chơi!
- Yea! Đi chơi thôi.
Quên hết chuyện vừa nãy cả ba cô nàng vui mừng, cô kéo hắn đi ra ngoài trước còn Bảo Trâm lấy chìa khoá ra sau Mỹ Lệ cũng chờ cô. Khi đã xong thủ tục cả bốn người đi thẳng đến công viên.
Trên đường đi, hắn có cảm giác không lành. Nhưng không biết cảm giác đó là gì, nên hắn cũng kệ.
Đến công viên giải trí, ba cô nàng lấy điện thoại ra mỗi người một góc tự sướng mấy cái ảnh, rồi nhờ hắn chụp cho ba người mấy cái ảnh nữa. Xong việc chụp ảnh, là việc đi chơi. Họ cùng nhau đi nhà ma, rồi cầu trượt, đến vòng quay…
Chơi đủ thể loại trò chơi xong, ai nấy cũng mất sức nên Tử Minh xung phong đi mua kem và nước.
Đang vui vẻ cùng nhau xem lại ảnh thì gặp đám bạn Tử Nguyệt. Đúng là âm binh đi đâu cũng gặp. Mà thường bọn họ gặp cô thì đâu dễ dàng tha cho cô, đám bọn họ đi tới chỗ cô.
- Haizz! đúng là trái đất tròn thật đấy. Nhỉ?
- Này? Các cậu là ma hả? Sao đi đâu cũng gặp thế?
- Cậu…
Tử Nguyệt định lên tiếng nhưng Yến Nhi ngăn cản cô ta lại, rồi nói với Bảo Trâm.
- Các cậu nghĩ bọn tôi muốn gặp các cậu lăm hả? Bộ coi mình là người nổi tiếng sao? Ha! Nằm mơ.
- Cái…
Không để bạn cô lên tiếng Mỹ Lệ đã đứng trước cô và bạn cô khoanh tay nói.
- Thú thật là các cậu giống con chó tìm chủ vậy! Ngày nào cũng là cái đuôi đi tìm Thanh Băng, không tìm được thì lòng lại cảm thấy khó chịu. Thật sự khiến Thanh Băng nhà tôi rất phiền đó!!
Cảm thấy bị sỉ nhục Tử Nguyệt bực lắm nhưng vẫn ra vẻ yếu đuối, nắm tay Yến Nhi mặt tỏ vẻ đáng thương.
- Chúng ta đi thôi!
- Chẳng nhẽ cậu để bọn nó ăn hiếp cậu à?
Chưa kịp làm gì thì Tử Minh về, thấy hắn ta cô ta cũng không kiềm được lòng mà có chút vui.
- Cậu là…
Tử Minh đi ngang qua Tử Nguyệt khiến cô ta nhục. Hắn đi đến chô cô đưa cho cô kem và nước rồi đến hai người bạn của cô. Xong việc, hắn quay lại nói với đám Tử Nguyệt.
- Mấy người là ai?
- Là chó tìm chủ!
Bảo Trâm không để đám người kia nói mà nhanh miệng cướp lời. Dù sao bên cô nhiều người hơn, nên bọn họ bỏ chạy.
Đuổi được đám người bọn họ, hắn quay lại quan tâm hỏi han cô, khiến cô rất vui. Kiếp này thật sự hắn rất tốt với cô, cô cảm thấy kiếp này cô có thể thay đổi được số phận, trong lòng cảm thấy vui mừng vì ông trời đã cho cô một cơ hội.
Sáng ngày hôm sau, đang ngủ ngon giấc thì có tiếng gõ cửa phá giấc ngủ của họ. Bảo Trâm uể oải bước xuống giường rồi loạng choạng đi ra mở cửa.
Mở cửa ra bạn cũng phải đơ người vì người bên ngoài là Tử Minh điều đó là bình thường, nhưng cái bất bình thường là hắn ăn mặc cũng như thường ngày vậy mà hôm nay nó lại có cái gì khang khác. Bạn cảm thấy hắn chói lọi hơn mọi hôm, trên tay còn có bó hoa hồng đỏ thắm.
- Tử Minh?
Nghe thấy tên người yêu mình Thanh Băng tỉnh giấc đi thẳng xuống giường chạy thẳng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, cô không thể để hắn nhìn thấy cô khi cô đang trong cảnh luộm thuộm này.
- Thanh Băng ơi, người yêu cậu tới này–
Chưa kịp nói xong thì bạn cô không còn thấy bóng dáng cô nữa, bạn nhìn sang Mỹ Lệ thì thấy Mỹ Lệ nhún vai, cười nhẹ.
Bảo Trâm quay lại nhìn Tử Minh rồi cười ngượng đứng sang một bên tỏ ý muốn hắn ra vào. Hắn cũng lịch sự cúi đầu đi vào phòng, bạn cô đóng cửa lại vươn vai một cái. Hắn đặt hoa xuống bàn rồi nhìn qua phòng của bà cô nàng từ từ ngồi xuống.
Trong lúc chờ cô làm việc đại sự thì hai cô bạn của cô tiếp khách, Bảo Trâm lấy nước cho hắn còn Mỹ Lệ lấy kẹo ra để lên đĩa rồi đặt lên bàn, khi chán thì có thể ăn một hai viên kẹo cho đỡ chán miệng.
Đang bóc kẹo một cách mượt mà chuẩn bị cho kẹo vào miệng nữa là bước cuối rồi, nhưng chưa kịp cho kẹo vào thì hai cô bạn nhìn thấy Thanh Băng bước ra với chiếc váy xanh lam thật sự rất đẹp khiến hai cô bạn rơi cả kẹo xuống đất. Còn Tử Minh hắn nhìn cô đắm đuối đến mức không rời mắt.
- Mọi người chờ lâu không?
- Có!!
Sáng sớm bị đút cẩu lương vào tới mức no căng bụng, bạn cô tức muốn xì khói. Bảo Trâm đi tới chỗ cô đẩy cô tiến lên còn mình thì phừng phừng bước vào phòng tắm, Mỹ Lệ cũng chạy theo vào phòng tắm cùng bạn.
Giờ trong phòng chỉ còn cô và hắn, cô ngượng ngùng vén tóc lên nhưng cảnh này khiến hắn không chịu được mà chảy máu cam.
- … Tử Minh…!!?
Cảm thấy có gì đó ướt ướt ở mép hắn khẽ lấy tay quệt qua một đường, thấy máu hắn lúng túng không biết làm gì chỉ biết đứng yên làm cô hoảng loạn tìm quanh phong lấy ra giấy mềm rồi lau cho hắn. Lúc lau, hắn không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến khiến cô vừa lau vừa đỏ mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- È hèm!
Bảo Trâm đi ra lại có nồi cẩu lương to đùng ập lên đầu, bạn lấy khí thế mãnh liệt đi tới kéo cô ra đưa cho hắn bịch giấy mềm.
- Tự lau.
Hắn cảm thấy nuối tiếc nhưng cũng không làm gì được, tự mình lấy giấy lau mũi cho mình.
- Đi được rồi chứ!?
- Đi đâu?
Cả ba cô nàng đồng thanh nói, nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ.
- Đi chơi!
- Yea! Đi chơi thôi.
Quên hết chuyện vừa nãy cả ba cô nàng vui mừng, cô kéo hắn đi ra ngoài trước còn Bảo Trâm lấy chìa khoá ra sau Mỹ Lệ cũng chờ cô. Khi đã xong thủ tục cả bốn người đi thẳng đến công viên.
Trên đường đi, hắn có cảm giác không lành. Nhưng không biết cảm giác đó là gì, nên hắn cũng kệ.
Đến công viên giải trí, ba cô nàng lấy điện thoại ra mỗi người một góc tự sướng mấy cái ảnh, rồi nhờ hắn chụp cho ba người mấy cái ảnh nữa. Xong việc chụp ảnh, là việc đi chơi. Họ cùng nhau đi nhà ma, rồi cầu trượt, đến vòng quay…
Chơi đủ thể loại trò chơi xong, ai nấy cũng mất sức nên Tử Minh xung phong đi mua kem và nước.
Đang vui vẻ cùng nhau xem lại ảnh thì gặp đám bạn Tử Nguyệt. Đúng là âm binh đi đâu cũng gặp. Mà thường bọn họ gặp cô thì đâu dễ dàng tha cho cô, đám bọn họ đi tới chỗ cô.
- Haizz! đúng là trái đất tròn thật đấy. Nhỉ?
- Này? Các cậu là ma hả? Sao đi đâu cũng gặp thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cậu…
Tử Nguyệt định lên tiếng nhưng Yến Nhi ngăn cản cô ta lại, rồi nói với Bảo Trâm.
- Các cậu nghĩ bọn tôi muốn gặp các cậu lăm hả? Bộ coi mình là người nổi tiếng sao? Ha! Nằm mơ.
- Cái…
Không để bạn cô lên tiếng Mỹ Lệ đã đứng trước cô và bạn cô khoanh tay nói.
- Thú thật là các cậu giống con chó tìm chủ vậy! Ngày nào cũng là cái đuôi đi tìm Thanh Băng, không tìm được thì lòng lại cảm thấy khó chịu. Thật sự khiến Thanh Băng nhà tôi rất phiền đó!!
Cảm thấy bị sỉ nhục Tử Nguyệt bực lắm nhưng vẫn ra vẻ yếu đuối, nắm tay Yến Nhi mặt tỏ vẻ đáng thương.
- Chúng ta đi thôi!
- Chẳng nhẽ cậu để bọn nó ăn hiếp cậu à?
Chưa kịp làm gì thì Tử Minh về, thấy hắn ta cô ta cũng không kiềm được lòng mà có chút vui.
- Cậu là…
Tử Minh đi ngang qua Tử Nguyệt khiến cô ta nhục. Hắn đi đến chô cô đưa cho cô kem và nước rồi đến hai người bạn của cô. Xong việc, hắn quay lại nói với đám Tử Nguyệt.
- Mấy người là ai?
- Là chó tìm chủ!
Bảo Trâm không để đám người kia nói mà nhanh miệng cướp lời. Dù sao bên cô nhiều người hơn, nên bọn họ bỏ chạy.
Đuổi được đám người bọn họ, hắn quay lại quan tâm hỏi han cô, khiến cô rất vui. Kiếp này thật sự hắn rất tốt với cô, cô cảm thấy kiếp này cô có thể thay đổi được số phận, trong lòng cảm thấy vui mừng vì ông trời đã cho cô một cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro