Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Cướp Bóc (2)
2025-01-04 00:14:34
Áo thun phiên bản giới hạn mới ra mùa này của Chanel, quần của Dior chỉ bán ở Bắc Âu năm nay, cô ta phải đợi hai tháng mới nhận được, còn chưa nỡ mặc, nghĩ để hôm nào đi tụ tập với hội bạn bè còn khoe khoang.
Ai ngờ… chết tiệt!
Nhìn thấy đối phương thô lỗ kéo mạnh mấy món đồ giới hạn yêu quý, da đầu Trình Nhuế sắp nổ tung: “Chị, chị mặc mấy thứ này đi học thì bạn học sẽ cười cho đấy.”
Ổ Tô không mấy quan tâm mà cười: “Không sao mà, vốn dĩ chị là từ quê lên mà, quê mùa thì quê mùa thôi, không sợ người ta nói.” Trước khi ra ngoài, cô thấy ở góc bàn học của Trình Nhuế có một chiếc hộp điện thoại chưa bóc.
Hừ, trùng hợp chưa, cô vừa thấy chiếc điện thoại của người già dùng bất tiện đây.
Ổ Tô nhét chiếc điện thoại vào lòng, lại nghĩ tới chiếc cặp sách của mình cũng đã cũ, nên học theo cách cũ mà lấy vài chiếc túi xách tay và túi đeo lưng của LV trong phòng thay đồ, những chiếc túi trang điểm nhỏ còn có thể dùng làm hộp bút, phía dưới tủ trưng bày túi là nơi đặt giày, nhìn qua có ít nhất mười mấy đôi mới, cô thử mang thử, không ngờ vừa chân!
Cơ thể này cao tầm 1m69, 1m70, Trình Nhuế chỉ hơn 1m6, nhưng chân lại cùng size với cô, đều là size 38.
Hoàn hảo!
“Em gái, chị mượn tạm vài bộ đồ, túi xách và giày nhé. Ồ, cả điện thoại nữa, sau này có tiền chị sẽ trả em.” Ổ Tô nói bằng giọng điệu đầy vẻ giả tạo: “Chị em tốt phải giúp đỡ nhau, em sẽ không buồn đâu nhỉ?”
Trình Nhuế hít sâu vài hơi, giả vờ cười nhưng răng nghiến chặt: “Sao em lại vậy chứ.”
“Vậy thì tốt.”
Sau khi Ổ Tô rời đi, Trình Nhuế đóng cửa phòng.
Cô ta tức giận đến mức hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, như kẻ điên phá phách, lật tung cả chăn gối trên giường thành một mớ hỗn độn.
Trình Nhuế vừa xé gối vừa nghiến răng, giọng khàn khàn đầy căm hận: “Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!” Giọng điệu đầy oán giận như thể muốn xé toạc đối phương ra.
Cô ta dùng toàn lực ném chiếc gối xuống đất, rồi dậm mạnh chân lên vài lần.
Sau màn trút giận ấy, Trình Nhuế cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô ta bước vào phòng thay đồ, nhìn chiếc tủ quần áo bị Ổ Tô lấy sạch, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm ác.
—— Đã tự đưa mình đến cửa, vậy thì đừng trách tôi nhé, chị gái yêu quý của tôi.
Trình Nhuế dụi mắt, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, rồi nghẹn ngào bước xuống lầu.
Lý Thải Hoa và Trình An Quốc đã bắt đầu ăn sáng, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô ta, Lý Thải Hoa lo lắng hỏi: “Nhuế Nhuế, sao con khóc vậy?”
Trình Nhuế dùng tay áo lau nước mắt, cố tỏ vẻ kiên cường ngồi xuống ghế, gượng cười gượng gạo: “Mẹ, không sao đâu.”
Nhưng nước mắt cô ta cứ không ngừng rơi, chảy xuống má rồi rơi vào chén cháo, cô ta cầm muỗng lên, vừa nấc vừa húp một thìa cháo.
Ai ngờ… chết tiệt!
Nhìn thấy đối phương thô lỗ kéo mạnh mấy món đồ giới hạn yêu quý, da đầu Trình Nhuế sắp nổ tung: “Chị, chị mặc mấy thứ này đi học thì bạn học sẽ cười cho đấy.”
Ổ Tô không mấy quan tâm mà cười: “Không sao mà, vốn dĩ chị là từ quê lên mà, quê mùa thì quê mùa thôi, không sợ người ta nói.” Trước khi ra ngoài, cô thấy ở góc bàn học của Trình Nhuế có một chiếc hộp điện thoại chưa bóc.
Hừ, trùng hợp chưa, cô vừa thấy chiếc điện thoại của người già dùng bất tiện đây.
Ổ Tô nhét chiếc điện thoại vào lòng, lại nghĩ tới chiếc cặp sách của mình cũng đã cũ, nên học theo cách cũ mà lấy vài chiếc túi xách tay và túi đeo lưng của LV trong phòng thay đồ, những chiếc túi trang điểm nhỏ còn có thể dùng làm hộp bút, phía dưới tủ trưng bày túi là nơi đặt giày, nhìn qua có ít nhất mười mấy đôi mới, cô thử mang thử, không ngờ vừa chân!
Cơ thể này cao tầm 1m69, 1m70, Trình Nhuế chỉ hơn 1m6, nhưng chân lại cùng size với cô, đều là size 38.
Hoàn hảo!
“Em gái, chị mượn tạm vài bộ đồ, túi xách và giày nhé. Ồ, cả điện thoại nữa, sau này có tiền chị sẽ trả em.” Ổ Tô nói bằng giọng điệu đầy vẻ giả tạo: “Chị em tốt phải giúp đỡ nhau, em sẽ không buồn đâu nhỉ?”
Trình Nhuế hít sâu vài hơi, giả vờ cười nhưng răng nghiến chặt: “Sao em lại vậy chứ.”
“Vậy thì tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Ổ Tô rời đi, Trình Nhuế đóng cửa phòng.
Cô ta tức giận đến mức hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, như kẻ điên phá phách, lật tung cả chăn gối trên giường thành một mớ hỗn độn.
Trình Nhuế vừa xé gối vừa nghiến răng, giọng khàn khàn đầy căm hận: “Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!” Giọng điệu đầy oán giận như thể muốn xé toạc đối phương ra.
Cô ta dùng toàn lực ném chiếc gối xuống đất, rồi dậm mạnh chân lên vài lần.
Sau màn trút giận ấy, Trình Nhuế cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô ta bước vào phòng thay đồ, nhìn chiếc tủ quần áo bị Ổ Tô lấy sạch, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm ác.
—— Đã tự đưa mình đến cửa, vậy thì đừng trách tôi nhé, chị gái yêu quý của tôi.
Trình Nhuế dụi mắt, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, rồi nghẹn ngào bước xuống lầu.
Lý Thải Hoa và Trình An Quốc đã bắt đầu ăn sáng, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô ta, Lý Thải Hoa lo lắng hỏi: “Nhuế Nhuế, sao con khóc vậy?”
Trình Nhuế dùng tay áo lau nước mắt, cố tỏ vẻ kiên cường ngồi xuống ghế, gượng cười gượng gạo: “Mẹ, không sao đâu.”
Nhưng nước mắt cô ta cứ không ngừng rơi, chảy xuống má rồi rơi vào chén cháo, cô ta cầm muỗng lên, vừa nấc vừa húp một thìa cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro