Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Hệ Thống Đại Gi...

2025-01-04 00:14:34

Tám giờ sáng, Ổ Tô tỉnh dậy từ chiếc giường lớn xa hoa được chạm khắc hoa văn tinh xảo với kích thước ba mét vuông.

Cô vừa mở mắt, quản gia liền mỉm cười nhẹ nhàng giúp cô kéo chăn lông mềm mại. Sau đó, ra hiệu cho bốn nữ giúp việc tiến lại bên giường.

Một người hầu hạ cô đánh răng và súc miệng, một người khác nhẹ nhàng dùng lược chải lại mái tóc rối bù khi ngủ dậy của cô, hai nữ giúp việc còn lại thì đặt một chiếc bàn ăn nhỏ lên giường, rồi lần lượt bày biện bữa sáng theo kiểu Tây và kiểu Trung Quốc.

Các nữ giúp việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều lui sang một bên, quản gia với nụ cười dịu dàng nhất nói khẽ: “Tiểu thư, hôm qua nghe cô nói muốn ăn quẩy ở ngõ phố cổ An Thuận, tôi đã mời riêng thầy làm quẩy đó đến với mức lương cao.”

Bà ấy đeo đôi găng tay dùng một lần, nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi cầm một chiếc quẩy vàng ươm giòn rụm từ đĩa lên.

“Quẩy vừa chiên xong đã được mang đến đây, trước sau chưa tới mười phút.”

Với thời gian đó, Ổ Tô cảm thấy rất hài lòng, dù sao biệt thự của cô quá lớn, từ bếp chính chạy bộ đến phòng ngủ cũng phải mất chừng mười phút.

Thấy quản gia định xé quẩy thành từng miếng nhỏ, Ổ Tô vội ngăn lại, cô cầm lấy, trực tiếp cắn một miếng to, nhai vài cái, thật thơm ngon! Thật không hổ danh là quán ăn lâu đời!

Ổ Tô ăn rất ngon miệng: “Không tệ, tháng này tiền thưởng tăng gấp đôi, nhưng nhớ nhé, quẩy phải cắn miếng to mới ngon, xé nhỏ ra ăn không còn thơm nữa, lần sau chú ý!”

Quản gia cúi đầu đầy kính cẩn: “Vâng, tôi nhớ rồi.”

Ổ Tô ăn hết hai chiếc quẩy, nhưng cô không biết vì sao càng ăn càng đói, trong lúc đang thắc mắc, không gian biệt thự đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai…

Một cánh tay thò ra từ chăn, mò mẫm tìm chiếc điện thoại bên gối và tắt chuông báo thức.

Ổ Tô với mái tóc rối bời như tổ quạ ngồi dậy trong trạng thái mơ màng.



Chả trách càng ăn càng đói.

À, hóa ra chỉ là mơ.



Ổ Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám dày đặc mây đen, không khí xung quanh nóng ẩm, như bịt kín mọi lỗ chân lông của cô, khiến cô khó thở, chỉ một hai phút, trên người cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Không đúng, khoan đã!

Cô cúi đầu nhìn bộ đồ sọc xanh trắng trên người, còn cả chiếc quần màu xanh… Đây hình như là đồng phục học sinh.

Hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, đáng lẽ cô phải mặc chiếc áo lông vũ chất lượng kém, rách lỗ chỗ.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng của cô dần khôi phục sự minh mẫn.

Ổ Tô chợt nhớ ra.

Khi vừa thức dậy, cô phát hiện mình bị sốt, cô mặc áo lông vũ rồi định ra hiệu thuốc ở đầu ngõ mua một hộp thuốc hạ sốt, uống tạm để cầm cự.

Còn chuyện đi bệnh viện khám ư? Không đời nào, nghỉ làm một ngày sẽ bị trừ lương, mà cô luôn tăng ca vào các kỳ nghỉ để kiếm tiền ba ca, làm sao có thể xin nghỉ trong ngày thường được chứ?

Cô vừa ra khỏi cửa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng hét chói tai từ xa vọng lại, càng lúc càng gần, khi nghe kỹ, cô nhận ra có người đang gào: “Cứu mạng! Có ai không! Cứu tôi với!”

Lúc đó trời còn chưa sáng, mới sáu giờ sáng trong tiết đông lạnh giá, để tiết kiệm tiền, nơi cô sống khá hẻo lánh, lúc này xung quanh chẳng có bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua những cành cây khô tạo ra âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt” đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0