Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Tìm Một Bệnh Vi...

2025-01-04 00:14:34

Thành Phố A vào tháng tám, nhiệt độ mùa hè cực kỳ oi bức, nhiệt độ mặt đất vào buổi tối cũng phải trên ba mươi độ, khi Trình Nhuế về đến nhà, chân cô ta đã mềm nhũn, mồ hôi ướt đẫm, chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng đã ướt sũng, và vì nó trong suốt nên thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết của nội y màu hồng bên trong.

Mùi trong xe taxi thật khó chịu, máy lạnh hỏng thì cũng thôi đi, Trình Nhuế nghĩ rằng có thể nhanh chóng về nhà, vậy là cô ta đành nín nhịn mà chịu đựng, nhưng giữa đường lại gặp tai nạn xe cộ, thật là xui xẻo hết chỗ nói!

Hai chiếc xe đâm vào nhau ngay đoạn đường tắc nhất, mà cả hai bên đều không phải dạng dễ nói chuyện, cứ đứng đó cãi nhau ầm ĩ. Mãi đến khi cảnh sát giao thông đến giúp điều phối, con đường mới được thông thoáng.

Cả đoạn tắc đường kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Nếu xe chạy thì dù là gió nóng hay gió gì đi nữa, ít nhất cũng có chút gió lùa vào cửa sổ. Nhưng khi đứng im tại chỗ thì không có lấy một chút gió nào. Không khí trong xe không lưu thông, Trình Nhuế bị mùi dầu máy và những thứ mùi không rõ khác làm cho dạ dày đảo lộn.

Khó khăn lắm mới về được đến nhà, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cô ta không thể nào kiềm chế được nữa.

Ổ Tô đang ngồi ở bàn ăn, ăn rất ngon lành.

Trong mắt Trình Nhuế đầy tức giận, suýt nữa đã hóa thành thực thể, bùng phát thành ngọn lửa.

Cô ta cuối cùng cũng không kìm chế được tức giận, không thèm giả vờ nữa, hét lên:“Ổ Tô!”

Ổ Tô ngẩng mặt lên khỏi bát, thấy Trình Nhuế mặt đỏ bừng, cô bật cười, nhưng không thèm để ý đến cô ta, lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Nhà họ Trình tuy không phải là nơi tốt đẹp gì nhưng đầu bếp nấu ăn thật sự rất ngon.

Thấy trong phòng ăn không có ai khác, Trình Nhuế không kiêng dè gì nữa, cô ta đập mạnh một cái xuống bàn: “Ổ Tô! Cô có ý gì?! Sao cô dám làm vậy, sao cô dám!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ồ, sao cô ta không giả bộ làm người tốt nữa rồi?

Đang lúc thắc mắc, tiếng điện thoại của Lý Thải Hoa từ xa vọng lại gần: “Mary, tôi về đến nhà rồi, cái spa mà chị giới thiệu đúng là tốt thật đấy, chúng ta hẹn hôm nào lại đi cùng nhé…”

Sau khi cúp điện thoại xong, Lý Thải Hoa thay giày, đặt túi xuống, rồi đi vào phòng ăn, liền nghe thấy tiếng Trình Nhuế đang khóc và nói gì đó, bà ta đến gần mới nghe rõ.

Trình Nhuế vừa khóc vừa nói: “Chị, hôm nay sao chị lại để tài xế Lý đưa chị về nhà trước vậy, hu hu hu hu, em chờ ở cổng trường lâu lắm, cuối cùng mới bắt được taxi, hu hu hu.”

Lý Thải Hoa vừa nghe, trong lòng lập tức nổi giận: “Ổ Tô! Sao mày lại độc ác như vậy, thật là quá đáng, lại chỉ lo cho bản thân mình mà không đợi em gái!”

Ồ, hóa ra là bày sẵn bẫy chờ cô à.

“……” Ổ Tô nuốt miếng cơm trong miệng, mỉm cười giơ ngón giữa về phía Lý Thải Hoa: “Đừng vội, lát nữa đến lượt bà.” Sau đó cô lại nhìn sang Trình Nhuế, bắt chước dáng vẻ bạch liên hoa của cô ta mà nói: “Em gái, xin lỗi nhé, chị cứ tưởng em đi chơi với bạn học, hoặc đã về nhà trước rồi, thật sự rất xin lỗi nha.”

Trình Nhuế: “……”

Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Lại dám bắt chước mình! Điều làm cô ta tức nhất là, đối phương bắt chước lại còn quá giống nữa chứ.

Trình Nhuế nói: “Chị ơi, sao chị lại nghĩ như vậy, em chỉ đến văn phòng tìm thầy giáo để giải quyết chút vấn đề thôi, rất nhanh sẽ ra mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0