Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Toàn Là Rác Rưở...

2025-01-04 00:14:34

Trình Nhuế thấy vậy, nhận ra tình thế không ổn, cô ta liền làm bộ đau lòng, trách móc Ổ Tô: “Chị, sao chị có thể nói như thế! Thật là quá đáng, sao có thể là lỗi của mẹ! Mẹ cũng không muốn thế mà!” Nói đến đây, cô ta liền khóc trước.

Nhìn mẹ con hai người đang diễn trò, Ổ Tô thực sự lười tốn hơi sức đôi co, chống cằm, cười hì hì nói: “Thật không? Tôi không tin!”

Lý Thải Hoa: “…”

Trình Nhuế: “…”

Trình Húc năm nay tám tuổi, học lớp hai tiểu học, là “thái tử gia” được dạy dỗ từ nhỏ với niềm tin rằng “trong nhà có ngai vàng cần kế thừa,” cậu ta rất mực yêu thương “mẫu hậu” Lý Thải Hoa và “công chúa tỷ tỷ” Trình Nhuế, nhìn thấy hai người họ chịu ấm ức, cậu ta lập tức đứng lên thị uy: “Ổ Tô, đồ tiện nhân! Ở nhà họ Trình mà còn dám láo lếu! Xem tôi có lột da chị không!”

Nói xong cậu ta liền lao tới, trông dáng vẻ như muốn ăn thịt người.

Ổ Tô không vội, nhấc lên món đồ trang trí trên bàn bên cạnh, ước lượng thử, dáng vẻ lưu manh nói: “Tới đây, có gan thì tới, xem thử xem là cây ngọc như ý trong tay tôi cứng, hay cái đầu chưa phát triển đầy đủ của cậu cứng hơn.” Cô còn gõ “cốp cốp” hai cái trên bàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Húc nghe hai tiếng “cộp cộp” giòn giã, bước chân cậu ta từ từ chậm lại, cuối cùng đứng sững tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong, cực kỳ buồn cười.

Tháng trước đi dạo phố, buổi trưa ngồi trong nhà hàng ăn cơm, qua lớp kính, cậu ta nhìn thấy hai bà thím bên đường cãi nhau, nước miếng bay tứ tung, mắng nhau hơn hai mươi phút, trông như muốn đâm chết đối phương, còn kịch tính hơn cả phim truyền hình, cậu ta chỉ nhìn thêm vài lần, mẹ đã tỏ vẻ đầy chán ghét, bảo đó là những người không có văn hóa, thô tục vô cùng, sau này nếu gặp chuyện như vậy thì nên tránh xa, người thô tục nóng tính, đánh người rất đau.

Trình Húc lén nhìn chằm chằm cây ngọc như ý, lại liếc sang gương mặt Ổ Tô — mẹ đã nói cô cũng là kẻ không có giáo dưỡng, thô lỗ, thật sự sẽ ra tay, mà đánh người thì rất đau.

Trẻ con thường có giác quan thứ sáu rất nhạy với nguy hiểm, cậu ta không dám lao lên nữa.

Ổ Tô lại ngồi xuống ghế: “Rảnh rỗi thì bớt xem phim truyền hình lại, đọc thêm vài cuốn sách abcdefg đi, tôi là đồ tiện nhân, vậy chúng ta cùng ba cùng mẹ, cậu là thứ gì? Còn nhỏ mà đã mở miệng nói lột da người khác, cậu bị biến thái à? Tội phạm dự bị đúng không, ba, ba xem có nên đưa cậu ta vào trường giáo dưỡng một thời gian không?”

Ổ Tô nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế chủ vị.

Nhà họ Trình người có thể ra mặt thì đã ra mặt hết, hiện tại toàn bộ đều là rác rưởi không có sức chiến đấu, chỉ còn lại Trình An Quốc mặt mày xám ngoét, ngồi đó cứng đơ như một con thây ma xanh lè mọc lông, Ổ Tô quyết định kéo ông ta vào cuộc, càng đông càng vui.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0