Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Trong Nhà Thêm...

2025-01-04 00:14:34

Lần này ánh mắt của Trình An Quốc chuyển qua, nhìn chằm chằm Lý Thải Hoa.

Lý Thải Hoa lập tức cảm thấy lời lẽ của mình quá cay nghiệt, ánh mắt trốn tránh.

“Chỉ là thêm một cái miệng ăn, chúng ta cũng không phải nuôi không nổi.” Trình An Quốc nhả khói: “Tôi thấy con bé này chỉ là lòng dạ hẹp hòi, không nhìn nổi cảnh Trình Nhuế vẫn còn ở trong nhà, điều kiện sống lại tốt như vậy, ghen tị là chuyện bình thường, con gái mà, chẳng phải chỉ là quần áo trang sức thôi sao, không tốn bao nhiêu tiền, Ổ Tô muốn thì cứ cho nó, nếu bà không thích nó thì đừng quan tâm là được, cần gì phải so đo với nó. Cùng lắm thì coi như chúng ta mới nuôi thêm một con thú cưng.”

“Nó đã lớp 12, là lớp 12 rồi đúng không? Đợi đến đại học, xem nhà nào thích hợp, định một mối hôn sự cho nó, sau này cũng chẳng nhìn thấy nữa.”

Ông ta đã không còn trẻ nữa, kể từ chuyện lần trước, quả thật đã làm ông ta sợ hãi không ít, nhà họ Trình có cơ ngơi lớn, giá trị hàng chục tỷ, con trai lại còn nhỏ, chưa thể gánh vác trọng trách. Vì vậy, ông ta không thể không tự “mua bảo hiểm” cho mình, lỡ có chuyện lớn, chẳng hạn như bệnh nặng, cần người giúp đỡ kịp thời…Ổ Tô ở gần vẫn là tiện lợi hơn.

Hơn nữa, dù Ổ Tô không có gì đặc biệt xuất chúng, nhưng gương mặt đó đúng là rất đẹp, gả ra từ nhà họ Trình thì ít nhất cũng phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối, nghĩ đến đây, Trình An Quốc hỏi:

“Trình Nhuế và cậu con nhà họ Thịnh thế nào rồi? Gần đây có nhắc đến chuyện đó với bà không?”

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Lý Thải Hoa liền nở nụ cười: “Nhuế Nhuế nhà chúng ta ấy à, đứa trẻ này thật khiến người ta yên tâm…”

Trong phòng trên tầng ba, Trình Nhuế đang nằm sấp trên giường, nhắn tin cho một người bạn WeChat được lưu tên là “babe Mộc Trạch”:

[Mộc Trạch, bao giờ anh về vậy? Em… /buồn.jpg]

Bên Mộc Trạch lúc này đã là 7 giờ tối, anh ta vừa cùng ba đi khảo sát chi nhánh công ty về, đang chuẩn bị thay quần áo để tham dự tiệc tối, chiếc điện thoại đặt trên sofa chợt sáng lên, anh ta cầm lên nhìn, khung trò chuyện với người có tên “Trình thị - Trình Nhuế” hiện ra một tin nhắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt anh ta hiện lên chút ý cười thoáng qua, thậm chí còn mang chút vẻ quái lạ, một tay anh ta cởi áo vest, một tay lơ đễnh gõ bàn phím, gửi tin nhắn qua:

[Ngày mai về, sao thế? Buồn chuyện gì à?]

Trình Nhuế vốn định trả lời: “Không sao, chỉ là nhớ anh thôi.” Nhưng nghĩ ngợi một chút, cô ta lại thêm một câu:

[Không sao, chỉ là nhớ anh thôi…em, thôi, anh đừng lo.]

Cách ám chỉ này, nếu còn không hiểu thì đúng là mù, là một bạn trai biết quan tâm, Mộc Trạch nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu không thì không hợp lý, nhưng anh ta cũng không vội, anh ta chậm rãi thắt xong cà vạt rồi mới ung dung nhắn lại:

[Làm sao mà không lo được, nói đi, rốt cuộc là sao? Chịu ấm ức gì rồi?]

Trình Nhuế: [Chị của em, chị ấy…]



[Lời tác giả]

Trình Nhuế: Chị của em ấy à, là nữ vương võ mồm!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0