Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên
Tập 1: Có ai nói cho cậu chưa, vì cậu dơ bẩn, đến chết cũng...
Makelovenow
2024-07-03 16:52:18
Dạ Quang.. có nghĩa là ánh sáng giả dối
Như vậy sao có thể làm bạch nguyệt quang.
Nhưng nếu như ta giả dối cả một đời, liệu ngươi có tình nguyện thích ta không?
...
Có một câu nên nói: Không nên tùy ý đăng những cảm xúc bộc phát lên mạng.
Bởi không ai biết...thằng điên nào sẽ đọc.
Dạ Quang hối hận nhất, đó là giữa đêm khuya đăng dòng tin:
"Thế giới quá tối tăm, cảm thấy chính mình thở không nổi nữa rồi."
"Thế để tôi giúp em tắt thở nhé. Tắt thở chính là giải thoát."
"Ý anh là gì?" Dạ Quang bỗng cảm thấy rùng mình
"^^ Thần của tôi, em sẽ sớm biết thôi."
Bằng một trực giác nào đó, Dạ Quang quay đầu lại, căn phòng trọ này cực kì tối tăm, ánh mặt trời không thể chiếu vào nơi này, chỉ có ánh đèn tối tăm liên tục chớp tắt. Dạ Quang nghe thấy tiếng lạch cạch từ phía cửa, sau đó là những cọt két từ hành lang.
Ai đã mở cửa, cảm giác bất an xộc lên đầu, có thứ gì đó đang tới.
Dạ Quang nhìn không chớp mắt vào cánh cửa duy nhất trước mắt, cậu cắn răng nhắm mắt muốn lao thẳng tới chặn cửa.
Đột nhiên một âm thanh dịu dàng:
"Mở mắt ra đi."
Dạ Quang mở mắt, một khuôn mặt điên điên dại dại phóng to trước mặt, cầm theo một cây rìu lớn, Dạ Quang hình ảnh tựa như tua chậm ở giây phút đó.
Dạ Quang nhìn thấy bản thân trong tròng mắt người kia, đôi mắt mở to vì kinh hoàng, mà cây rìu như tua chậm nhưng bổ xuống khiến tay cậu đứt lìa.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn giải thoát cho em."
Giọng nói của kẻ điên đó rất dịu dàng, Dạ Quang chưa kịp phản ứng, một rìu liền bổ xuống vai cậu, cậu nghe như tiếng xương cốt vỡ nát, nghe như tiếng nó đứt lìa, ánh mắt người kia đỏ như máu, nhìn về phía cậu vừa điên cuồng lại tỉnh táo, hắn nhận thức rõ mình đang làm gì.
Dạ Quang không hiểu, cậu muốn phản kháng né tránh, nhưng người nọ nhìn cậu, đôi mắt ấy ôn nhu tựa như đang nhìn cả thế giới, trong bóng đêm chỉ có nó sáng lấp lánh mà nhìn cậu:
"Để tôi giải thoát cho em đi, được không?"
"Triệu Hồng... không thể, dừng lại đi, đau quá...đau quá..."
Dạ Quang lùi lại lắc đầu trốn tránh, nhưng trong căn trọ eo hẹp này cậu không có chỗ nào để đi, đau đớn thống khổ cùng tuyệt vọng làm nước mắt cậu không ngừng chảy ra.
Cậu bị ép đến mức đường cùng, tựa sát vào tường, một tay nắm lấy bả vai sắp rơi ra của chính mình.
Đau quá, thực sự đau quá.
"Em đừng có trốn, tôi sẽ kết thúc em một cách nhẹ nhàng, em cũng muốn rời đi thế giới này đúng không?"
"Mày điên rồi."
"Là tôi điên, hay là em điên đây?" Dạ Quang nhìn hắn, trong cặp mắt trong suốt kia, chỉ có sự hoang mang tột độ của bản thân cậu, đầu tóc rối xù chật vật, trái ngược hoàn toàn với hắn, bình thản mà dịu dàng.
"Là tôi điên sao?" Dạ Quang hỏng mất, mà hắn cười mỉm gật đầu, bàn tay một lần nữa vươn ra che mắt cậu, còn một tay đưa lưỡi liềm sát ngang cổ cậu, cứ thế mà cứa qua.
"Đau quá..."
"Ngoan nào, nhắm mắt lại, sẽ chấm dứt nhanh thôi."
Dạ Quang hơi thở dần yếu đi, cậu không cam lòng, nước mắt ở lòng bàn tay hắn cứ thế mà chảy xuống, hơi thở hắt ra hổn hển, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn:
"Vì sao vậy... Triệu Hồng?"
"Bởi vì thế giới này đã quá tuyệt vọng, vì vậy tôi muốn mang em rời đi... như vậy chúng ta sẽ không cô đơn. Đừng lo lắng! Tôi sẽ đi cùng em."
"Tôi... muốn sống..."
Hơi thở Dạ Quang dần dần yếu đi, dù cậu có giãy dụa như thế nào, cậu bỗng cảm thấy không cam lòng, cậu còn chưa muốn chết!
Cậu muốn nói, thế giới này khiến chúng ta tuyệt vọng, nhưng cậu không muốn nó vẫn cứ như vậy.
Vì cuộc đời quá tăm tối, nên mới muốn đi tìm ánh sáng.
Vì thế giới là một màu đen xám xịt, vì vậy muốn tồn tại càng lâu để tìm kiếm sắc màu.
Chúng ta tuyệt vọng ở hiện tại, nhưng chúng ta còn có một tương lai, đi xuống tiếp... có lẽ sẽ nhìn thấy màu sắc.
Triệu Hồng... có thể tôi muốn chết ở hiện tại, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu được cướp đi sinh mạng của tôi.
Dựa vào cái gì...
Triệu Hồng...
Tôi không cam lòng, lúc sống đã bị vận mệnh trêu đùa, ngay cả đến lúc chết, cũng là chết trong tay người khác. Cả đời như một món con rối.
Vùng vẫy trong sợi dây vô hình.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng...vẫn còn luyến tiếc rất nhiều thứ...nếu như được trở lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để ý nhiều thứ như thế.
Dạ Quang đôi mắt dần mất đi nhan sắc nhưng dường như trước mặt cậu lại đột nhiên xuất hiện một ánh quang, cậu vươn tay nắm lấy nó, lại không ngờ nắm được.
Ánh sáng có thể nắm được sao? Dạ Quang có chút bối rối. Đôi mắt cậu cố hé mở ra, cậu nghe được một thanh âm:
"Nếu ngươi có được một cơ hội sống lại, ngươi có đồng ý không?"
Dạ Quang không chút do dự mà đồng ý, âm thanh điện tử đó dường như dừng lại một chút.
"Ta xác nhận lại, ngươi ký khế ước là hệ thống phát sóng, nếu ngươi đồng ý, tự do trong tương lai của ngươi sẽ hoàn toàn do hệ thống quyết định, ngươi đánh mất quyền riêng tư của bản thân, 24h đều phải tiến hành phát sóng.
Cuộc đời của ngươi có lẽ sẽ tiếp tục bi thảm, mà sự bi thảm của ngươi sẽ tựa như một vở hài kịch mua vui cho người khác."
"Ta đồng ý, ta muốn sống, mặc kệ cái giá là gì."
"Như vậy kí kết thành công, hy vọng hợp tác vui vẻ."
Ánh sáng đó tựa như hóa thành một đường chỉ quấn ngang vào tay cậu, giờ khắc này cơ thể dường như truyền vào một dòng điện lưu đâm thẳng vào linh hồn, ở nơi sâu nhất linh hồn tiến hành khóa trái.
Cậu cảm nhận được, từ giờ khắc này bản thân đã đánh mất tự do. Nhưng cậu không chút nào rung động bởi vì cậu vốn không có gì tự do đáng nói.
Ai trong thế giới này không bị nhốt bởi cái vòng mang tên xã hội, thân tình, bạn bè... trói chặt.
Dạ Quang lại một lần nữa tỉnh lại, cậu vẫn ở trong căn họp tồi tàn, nhưng đột nhiên cậu nghe được tiếng ho khan.
"Khụ khụ khụ, bé ngoan tỉnh dậy rồi à?"
Dạ Quang trong lòng nổi lên từng cơn sóng, cứ ngỡ đây là mơ, cậu cảm thấy có chút sợ hãi mà quay đầu. Nhìn thấy được bóng lưng còng còng kia, nước mắt của cậu không nhịn được mà chảy xuống.
"Bà nội?..."
Dạ Quang run rẩy nói, bước đi loạng choàng mà nhào tới bên bà, không nhìn được mà rúc vào lòng bà. Bà ôm lấy cậu, động tác hơi cứng đờ sau đó lại từ từ vỗ về vào lưng cậu:
"Bé ngoan gặp ác mộng hở?"
Dạ Quang cố nén nước mắt, chính là nước mắt lại không nhịn được mà lã chã rơi, cậu không dám nhìn bà, sợ sẽ òa khóc lớn, cậu ôm bà không buông, ngửi lấy trên người bà một cái mùi giấy báo cũ kỹ.
Khoảng khắc đó cậu hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại.
Giờ khắc này cậu thầm thề, dù có lại đánh mất cái gì, cho dù có phải thất hứa với bà, cậu vẫn nhất định phải bảo vệ được bà.
Dù... bà không phải yêu cậu nhất đi chăng nữa.
Kiếp trước, cậu chùn một bước chân, chỉ vì do dự một chút mà bà rời đi cậu. Dạ Quang trong lòng quyết tâm, ý chí sống càng kiên định. Lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện một thanh âm.
"Hệ thống phát sóng khởi động."
"Thỉnh kí chủ lựa chọn mục tiêu của cuộc đời. Trước mắt có ba lựa chọn: Ảnh đế, thần tượng, ca sĩ."
"Mỗi lựa chọn sẽ dẫn đến lộ tuyến nhiệm vụ khác biệt, sau khi đã lựa chọn liền không thể thay đổi."
"Lựa chọn là bắt buộc không thể từ chối, nếu từ chối sẽ có trừng phạt."
Dạ Quang suy nghĩ, cậu kiếp trước tham gia chương trình tuyển tú mang tên "Xuất đạo tiến lên."
Chương trình sẽ ở 100 người thanh thiếu niên từ 18 tuổi trở lên chọn ra 6 người xuất đạo, sau đó tổ hợp thành một nhóm nhạc đi biểu diễn.
Không ngờ bởi vì vẻ ngoài mà cậu trở nên nổi danh trong chương trình. Nhưng bởi vì không có bối cảnh cùng chỗ dựa, lại nhiều lần từ chối tấm màn đen, vì thế màn ảnh của cậu bị cắt xén đi sạch, vì thế Fan cũng không nhiều, rất nhanh bị loại khỏi.
Nhưng kiếp này cậu có thể lẩn tránh sao, Dạ Quang cười khổ phủ nhận, kiếp trước bản thân mình né tránh mới dẫn đến hối hận.
Bà của cậu chờ không kịp. cậu vĩnh viễn nhớ rõ, năm cậu mười tám tuổi, bà té xỉu, cần số tiền lớn cấp cứu làm phẫu thuật gan, nhưng cậu lại không có tiền.
Cảm giác bất lực đó khiến cậu thống hận chính mình, cậu không muốn lặp lại một lần nữa.
Giới giải trí là một cái vực sâu, nhưng dưới vực sâu là bao la tài bảo. Như vậy để cậu ngã xuống đi.
"Nếu ta chọn thần tượng ta có thể đóng phim không? Hiện nay không ít thần tượng chuyển hướng đóng phim."
Như vậy sao có thể làm bạch nguyệt quang.
Nhưng nếu như ta giả dối cả một đời, liệu ngươi có tình nguyện thích ta không?
...
Có một câu nên nói: Không nên tùy ý đăng những cảm xúc bộc phát lên mạng.
Bởi không ai biết...thằng điên nào sẽ đọc.
Dạ Quang hối hận nhất, đó là giữa đêm khuya đăng dòng tin:
"Thế giới quá tối tăm, cảm thấy chính mình thở không nổi nữa rồi."
"Thế để tôi giúp em tắt thở nhé. Tắt thở chính là giải thoát."
"Ý anh là gì?" Dạ Quang bỗng cảm thấy rùng mình
"^^ Thần của tôi, em sẽ sớm biết thôi."
Bằng một trực giác nào đó, Dạ Quang quay đầu lại, căn phòng trọ này cực kì tối tăm, ánh mặt trời không thể chiếu vào nơi này, chỉ có ánh đèn tối tăm liên tục chớp tắt. Dạ Quang nghe thấy tiếng lạch cạch từ phía cửa, sau đó là những cọt két từ hành lang.
Ai đã mở cửa, cảm giác bất an xộc lên đầu, có thứ gì đó đang tới.
Dạ Quang nhìn không chớp mắt vào cánh cửa duy nhất trước mắt, cậu cắn răng nhắm mắt muốn lao thẳng tới chặn cửa.
Đột nhiên một âm thanh dịu dàng:
"Mở mắt ra đi."
Dạ Quang mở mắt, một khuôn mặt điên điên dại dại phóng to trước mặt, cầm theo một cây rìu lớn, Dạ Quang hình ảnh tựa như tua chậm ở giây phút đó.
Dạ Quang nhìn thấy bản thân trong tròng mắt người kia, đôi mắt mở to vì kinh hoàng, mà cây rìu như tua chậm nhưng bổ xuống khiến tay cậu đứt lìa.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn giải thoát cho em."
Giọng nói của kẻ điên đó rất dịu dàng, Dạ Quang chưa kịp phản ứng, một rìu liền bổ xuống vai cậu, cậu nghe như tiếng xương cốt vỡ nát, nghe như tiếng nó đứt lìa, ánh mắt người kia đỏ như máu, nhìn về phía cậu vừa điên cuồng lại tỉnh táo, hắn nhận thức rõ mình đang làm gì.
Dạ Quang không hiểu, cậu muốn phản kháng né tránh, nhưng người nọ nhìn cậu, đôi mắt ấy ôn nhu tựa như đang nhìn cả thế giới, trong bóng đêm chỉ có nó sáng lấp lánh mà nhìn cậu:
"Để tôi giải thoát cho em đi, được không?"
"Triệu Hồng... không thể, dừng lại đi, đau quá...đau quá..."
Dạ Quang lùi lại lắc đầu trốn tránh, nhưng trong căn trọ eo hẹp này cậu không có chỗ nào để đi, đau đớn thống khổ cùng tuyệt vọng làm nước mắt cậu không ngừng chảy ra.
Cậu bị ép đến mức đường cùng, tựa sát vào tường, một tay nắm lấy bả vai sắp rơi ra của chính mình.
Đau quá, thực sự đau quá.
"Em đừng có trốn, tôi sẽ kết thúc em một cách nhẹ nhàng, em cũng muốn rời đi thế giới này đúng không?"
"Mày điên rồi."
"Là tôi điên, hay là em điên đây?" Dạ Quang nhìn hắn, trong cặp mắt trong suốt kia, chỉ có sự hoang mang tột độ của bản thân cậu, đầu tóc rối xù chật vật, trái ngược hoàn toàn với hắn, bình thản mà dịu dàng.
"Là tôi điên sao?" Dạ Quang hỏng mất, mà hắn cười mỉm gật đầu, bàn tay một lần nữa vươn ra che mắt cậu, còn một tay đưa lưỡi liềm sát ngang cổ cậu, cứ thế mà cứa qua.
"Đau quá..."
"Ngoan nào, nhắm mắt lại, sẽ chấm dứt nhanh thôi."
Dạ Quang hơi thở dần yếu đi, cậu không cam lòng, nước mắt ở lòng bàn tay hắn cứ thế mà chảy xuống, hơi thở hắt ra hổn hển, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn:
"Vì sao vậy... Triệu Hồng?"
"Bởi vì thế giới này đã quá tuyệt vọng, vì vậy tôi muốn mang em rời đi... như vậy chúng ta sẽ không cô đơn. Đừng lo lắng! Tôi sẽ đi cùng em."
"Tôi... muốn sống..."
Hơi thở Dạ Quang dần dần yếu đi, dù cậu có giãy dụa như thế nào, cậu bỗng cảm thấy không cam lòng, cậu còn chưa muốn chết!
Cậu muốn nói, thế giới này khiến chúng ta tuyệt vọng, nhưng cậu không muốn nó vẫn cứ như vậy.
Vì cuộc đời quá tăm tối, nên mới muốn đi tìm ánh sáng.
Vì thế giới là một màu đen xám xịt, vì vậy muốn tồn tại càng lâu để tìm kiếm sắc màu.
Chúng ta tuyệt vọng ở hiện tại, nhưng chúng ta còn có một tương lai, đi xuống tiếp... có lẽ sẽ nhìn thấy màu sắc.
Triệu Hồng... có thể tôi muốn chết ở hiện tại, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu được cướp đi sinh mạng của tôi.
Dựa vào cái gì...
Triệu Hồng...
Tôi không cam lòng, lúc sống đã bị vận mệnh trêu đùa, ngay cả đến lúc chết, cũng là chết trong tay người khác. Cả đời như một món con rối.
Vùng vẫy trong sợi dây vô hình.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng...vẫn còn luyến tiếc rất nhiều thứ...nếu như được trở lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để ý nhiều thứ như thế.
Dạ Quang đôi mắt dần mất đi nhan sắc nhưng dường như trước mặt cậu lại đột nhiên xuất hiện một ánh quang, cậu vươn tay nắm lấy nó, lại không ngờ nắm được.
Ánh sáng có thể nắm được sao? Dạ Quang có chút bối rối. Đôi mắt cậu cố hé mở ra, cậu nghe được một thanh âm:
"Nếu ngươi có được một cơ hội sống lại, ngươi có đồng ý không?"
Dạ Quang không chút do dự mà đồng ý, âm thanh điện tử đó dường như dừng lại một chút.
"Ta xác nhận lại, ngươi ký khế ước là hệ thống phát sóng, nếu ngươi đồng ý, tự do trong tương lai của ngươi sẽ hoàn toàn do hệ thống quyết định, ngươi đánh mất quyền riêng tư của bản thân, 24h đều phải tiến hành phát sóng.
Cuộc đời của ngươi có lẽ sẽ tiếp tục bi thảm, mà sự bi thảm của ngươi sẽ tựa như một vở hài kịch mua vui cho người khác."
"Ta đồng ý, ta muốn sống, mặc kệ cái giá là gì."
"Như vậy kí kết thành công, hy vọng hợp tác vui vẻ."
Ánh sáng đó tựa như hóa thành một đường chỉ quấn ngang vào tay cậu, giờ khắc này cơ thể dường như truyền vào một dòng điện lưu đâm thẳng vào linh hồn, ở nơi sâu nhất linh hồn tiến hành khóa trái.
Cậu cảm nhận được, từ giờ khắc này bản thân đã đánh mất tự do. Nhưng cậu không chút nào rung động bởi vì cậu vốn không có gì tự do đáng nói.
Ai trong thế giới này không bị nhốt bởi cái vòng mang tên xã hội, thân tình, bạn bè... trói chặt.
Dạ Quang lại một lần nữa tỉnh lại, cậu vẫn ở trong căn họp tồi tàn, nhưng đột nhiên cậu nghe được tiếng ho khan.
"Khụ khụ khụ, bé ngoan tỉnh dậy rồi à?"
Dạ Quang trong lòng nổi lên từng cơn sóng, cứ ngỡ đây là mơ, cậu cảm thấy có chút sợ hãi mà quay đầu. Nhìn thấy được bóng lưng còng còng kia, nước mắt của cậu không nhịn được mà chảy xuống.
"Bà nội?..."
Dạ Quang run rẩy nói, bước đi loạng choàng mà nhào tới bên bà, không nhìn được mà rúc vào lòng bà. Bà ôm lấy cậu, động tác hơi cứng đờ sau đó lại từ từ vỗ về vào lưng cậu:
"Bé ngoan gặp ác mộng hở?"
Dạ Quang cố nén nước mắt, chính là nước mắt lại không nhịn được mà lã chã rơi, cậu không dám nhìn bà, sợ sẽ òa khóc lớn, cậu ôm bà không buông, ngửi lấy trên người bà một cái mùi giấy báo cũ kỹ.
Khoảng khắc đó cậu hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại.
Giờ khắc này cậu thầm thề, dù có lại đánh mất cái gì, cho dù có phải thất hứa với bà, cậu vẫn nhất định phải bảo vệ được bà.
Dù... bà không phải yêu cậu nhất đi chăng nữa.
Kiếp trước, cậu chùn một bước chân, chỉ vì do dự một chút mà bà rời đi cậu. Dạ Quang trong lòng quyết tâm, ý chí sống càng kiên định. Lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện một thanh âm.
"Hệ thống phát sóng khởi động."
"Thỉnh kí chủ lựa chọn mục tiêu của cuộc đời. Trước mắt có ba lựa chọn: Ảnh đế, thần tượng, ca sĩ."
"Mỗi lựa chọn sẽ dẫn đến lộ tuyến nhiệm vụ khác biệt, sau khi đã lựa chọn liền không thể thay đổi."
"Lựa chọn là bắt buộc không thể từ chối, nếu từ chối sẽ có trừng phạt."
Dạ Quang suy nghĩ, cậu kiếp trước tham gia chương trình tuyển tú mang tên "Xuất đạo tiến lên."
Chương trình sẽ ở 100 người thanh thiếu niên từ 18 tuổi trở lên chọn ra 6 người xuất đạo, sau đó tổ hợp thành một nhóm nhạc đi biểu diễn.
Không ngờ bởi vì vẻ ngoài mà cậu trở nên nổi danh trong chương trình. Nhưng bởi vì không có bối cảnh cùng chỗ dựa, lại nhiều lần từ chối tấm màn đen, vì thế màn ảnh của cậu bị cắt xén đi sạch, vì thế Fan cũng không nhiều, rất nhanh bị loại khỏi.
Nhưng kiếp này cậu có thể lẩn tránh sao, Dạ Quang cười khổ phủ nhận, kiếp trước bản thân mình né tránh mới dẫn đến hối hận.
Bà của cậu chờ không kịp. cậu vĩnh viễn nhớ rõ, năm cậu mười tám tuổi, bà té xỉu, cần số tiền lớn cấp cứu làm phẫu thuật gan, nhưng cậu lại không có tiền.
Cảm giác bất lực đó khiến cậu thống hận chính mình, cậu không muốn lặp lại một lần nữa.
Giới giải trí là một cái vực sâu, nhưng dưới vực sâu là bao la tài bảo. Như vậy để cậu ngã xuống đi.
"Nếu ta chọn thần tượng ta có thể đóng phim không? Hiện nay không ít thần tượng chuyển hướng đóng phim."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro