Chương 17 - Lý Uyên Cho Minh Xuyên Ăn Kẹo
Đường Lý Uyên Đ...
2024-08-10 07:46:05
Mười giờ sáng, công ty Vũ gia.
Vũ Mặc Viễn vừa đến công ty, ngồi xuống không lâu, Viên Túc cầm một tập tài liệu bước vào.
Viên Túc vừa định nói chuyện, ngẩng đầu lên liền thấy Vũ Mặc Viễn sắc mặt đẹp như than.
Viên Túc dừng hành động, thăm dò hỏi: "Người mù nào chọc giận Nhị thiếu gia nhà chúng ta vậy?"
Vũ Mặc Viễn thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, "Tôi có điều muốn nói."
"Được." Viên Túc đi đến ngồi đối diện Vũ Mặc Viễn, đẩy tài liệu trong tay đến trước mặt Vũ Mặc Viễn.
"Danh tính của người đàn ông trung niên gặp Triệu Chí Liễu và Triệu Chí Huy trong nhà máy bỏ hoang đã được tìm thấy. Anh ta có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi ba năm trước.:
Có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi ba năm trước sao?
Vũ Mặc Viễn mở tập tài liệu với vẻ mặt lạnh lùng.
Viên Túc cho biết: "Người đàn ông đó tên là Vương Đào, anh ta là tài xế xe tải bị ngài tông vào phía sau vào 3 năm trước. Khi đó, cảnh sát giao thông xác định chiếc xe tải đó không liên quan đến vụ tai nạn ô tô, nên người của chúng ta không điều tra thêm.
"Nhị thiếu gia, xem trang thứ hai, đó là tài khoản ngân hàng của Vương Đào. Ba năm trước một ngày trước vụ tai nạ xe hơi xảy ra, hắn đã kiếm được 1 triệu từ chuyển khoản tài khoản trực tuyến. Một ngày sau vụ tai nạn xe hơi đó, hắn kiếm được thêm 2 triệu nữa."
"Vương Đào trước khi trở thành tài xế xe tải đã vào tù mấy lần, hắn không phải người tốt, sau đó trước và sau vụ tai nạn ô tô kiếm được ba triệu, cho nên hắn nhất định có liên quan gì đó.
Vũ Mặc Viễn hỏi: "Cậu đã tìm ra được hắn đi đâu chưa?"
"Hắn muốn đi Hàn Quốc. Người của chúng ta đang bí mật đi theo hắn, chờ đợi chỉ thị tiếp theo."
Vũ Măc Viễn im lặng, cau mày đóng tài liệu, ngón tay theo thói quen gõ nhịp nhàng lên mặt bàn. Đây là động tác thường ngày khi hắn đang suy nghĩ.
Một phút sau, hắn ngảng đầu lên nhìn Viên Túc: "Đừng đụng vào hắn,
hắn từ Hàn Quốc xa xôi về Trung Quốc gặp Triệu Chí Liễu, nhất định phải bỏ ra ba triệu mới tới cầu xin vì tiền."
"Triệu Chí Liễu sẵn sàng gặp hắn vì hắn đang nắm trong tay bằng chứng quan trọng buộc bà ta phải ra gặp hắn."
"Với tính cách keo kiệt và độc ác của bà ta, không thể cho hắn tiền, ngược lại sẽ g.i.ế.t người."
"Cậu chỉ cần bố trí người bí mật theo dỗi Vương Đào, sau đó giải cứu hắn khi người của Triệu Chí Liễu chuẩn bị ra tay. Cậu không cần ra tay quá sớm, chỉ cần đảm bảo hắn không chết."
Viên Túc gật đầu: "Đã hiểu."
"Ngoài ra, hãy tìm người cảnh sát giao thông phụ trách về vụ tai nạn và đưa phương tiện đi kiểm tra lại."
Viên Túc sửng sốt: "Ngài nghi ngờ chiếc xe ngài bị người ta phá hỏng sao?"
Vũ Mặc Viễn nói: "Chiếc xe đó là do Triệu Chí Liễu tặng cho Minh Xuyên. Minh Xuyên lười thi bằng lái xe và không thích nên để tài xê lái xe nên mỗi lần đi biểu diễn đều bảo tôi chở. Tôi nghĩ... vụ tai nạn xe hơi đáng lẽ đáng lẽ phải nhắm đến tôi."
"Cái gì? Xe của Minh Xuyên? Nó nhắm đến ngài á? Minh Xuyên sắp xếp sao? Vậy sao cậu ta còn leenxe?"
Vũ Mặc Viễn sắc mặt đen tối, trực tay giơ chân lên, đá mạnh vào gầm bàn của Viên Túc, khiến ghế Viên Túc lùi lại hai mét.
"Minh Xuyên cũng lên cùng câu, cậu không biết tính cách của nó sao?"
Viên Túc sờ sờ cái mũi , dịch ghế ngồi xuống, cười ngượng ngịu: "Không phải đột nhiên não tôi bị giật giật sao?"
Viên Túc nói xong liền nói: "Bây giờ tôi đã biết, chắc là Triệu Chí Liễu phá xe? Bà ta biết ngài sẽ chở Minh Xuyên đi xem hòa nhạc nên mục tiêu của bà ta là ngài, nhưng ngài lại không làm như vậy. Không ngờ là Đại thiếu gia là người đã ngồi lên xe."
Vũ Mặc Viên gật đầu, "Chín mười phần là như thế."
"Mẹ kiếp, Triệu Chí Liễu này quả nhiên tàn nhẫn, bà ta không sợ hai mạng sống trên một xe sao? Minh Xuyên là con ruột của bà ta mà?"
Viên Túc nói xong, im lặng một lát rồi nói tiếp: "Khó trách khi phát hiện ra vụ tai nạn có gì đó không ổn, nếu Minh Xuyên biết vụ tai nạn xe đó chính là do mẹ mình làm thì cậu ấy chắc chắn gục ngã mất."
Vũ Mặc Viễn kéo mạnh cà vạt của mình, "Có thể Triệu Chí Liễu là chủ mưu trong vụ này, nhưng tôi là người đưa anh cả và Minh Xuyên lên xe. Cho nên không cần phải giải thích, Minh Xuyên ghét tôi là dúng."
Viên Túc bĩu môi, "Vậy thì ai mà ngờ được chiếc xe đã bị làm giả? Hơn nữa, sự xuất hiện của Vương Đào chứng tỏ chuyện này không chỉ đơn giản như chiếc xe bị làm giả, có lẽ Triệu Chí Liễu còn có kế hoạch khác. làm sao có thể trách ngài được? Tôi nghĩ tốt hơn hết là nói sự thật với Minh Xuyên, cậu ấy là người và cũng là người có quyền biết sự thật."
Vũ Mặc Viễn nói: "Những chuyện còn chưa có bằng chứng thì không cần nói cho nó biết."
Viên Túc chỉ có thể nhún vai: "Được."
Vụ tai nạn xe hơi là một cái gai trong lòng Vũ Mặc Viễn, Viên Túc không muốn chọc tức hắn nữa nên trực tiếp thay đổi chủ đề.
"Tôi đã đến phòng nhân sự ngay trước khi đến đây và thấy một vài ứng viên tốt trong các bộ hồ sơ. Tôi đã gửi họ vào email của ngài. Ngài có muốn xem không? Hãy xem xem có ai trong họ đạt yêu cầu không?"
Vũ Mặc Viễn mở hộp thư.
Có năm hồ sơ trong hộp thư, bốn nam và một nữ.
Vỹ Mặc Viễn cau mày.
Viên Túc thấy vậy nhanh chóng giải thích: " Tôi biết ngài không thích trợ lý nữ, nhưng cô gái tên Đường Lý Uyên này là người duy nhất trong số những người nộp đơn thông thạo nhiều ngôn ngữ."
"Cậu vừa mới nói, cô ấy tên là gì?"
"Đường Lý Uyên, sinh viên đứng đầu khoa ngôn ngữ của trường đại học A."
Lông mày cau lại của Vũ Mặc Viễn lúc này mới thả lỏng, hắn di chuyển chuột để bấm vào sơ yếu lý lịch trong email.
Bỏ qua bốn phần đầu tiên, trực tiếp mở bản lý lịch của Lý Uyên ra.
Trong lý lịch của cô, ảnh CMND của Lý Uyên rất non nớt, trông như được chụp khi cô mới vào đại học.
Sơ yếu lý lịch của cô đơn giản như cô vậy, không có kinh nghiệm làm việc, sở thích là uống trà sữa và yêu cầu mức lương 8000-10000.
Vũ Mặc Viên nhếch môi nói: "Nhận cô ấy. Để bộ phận nhân sự trực tiếp thông báo tuyển dụng cho cô ấy."
"Được thôi."
-
Trang viên Vũ gia.
Trong phòng tắm nắng của khu vườn nhỏ, Đường Lý Uyên lấy một túi nước đá chườm lên mặt cho Vũ Minh Xuyên.
Vũ Minh Xuyên thấy thế chủ động cầm túi nước đá lên, cười nói: "Anh có thể tự làm, em đọc email đi."
"Dạ được."
Đường Lý Uyên bước sang một bên và bật điện thoại lên. Có người gửi email.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó sửng sốt.
Nhìn thấy cô đang sửng sốt, Minh Xuyên tò mò hỏi: "Sao vậy, Uyên Uyên?"
Cô ngẩng đầu lên : "Không sao đau, em nhận được email lừa đảo."
"Lừa đào?"
CÔ để điện thoại di dộng xuống: "Đúng vậy, nhất định có người xâm nhập vào hệ thống phụ trợ của mạng lưới tập đoàn Vũ thi, gửi cho em một thông báo tuyển dụng với mức lương hàng tháng 50.000 tệ. Chỉ một chữ Y viết hoa với dòng chữ: "Lương hàng tháng 50.000 tệ." tên đó, và không có gì khác nữa. "
Với mức lương hàng tháng 50.000 tệ, cô chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học và chưa có kinh nghiệm làm việc.
Người mới tìm việc thường có thời gian thực tập, tiền lương trong thời gian thực tập về cơ bản không vượt quá 5.000 tệ.
Email này nói mức lương hàng tháng là 50.000 tệ. Có phải là lừa đảo không?
Nhưng Vũ Minh Xuyên nghe cô nói lại cười lớn.
"Uyên Uyên, đây không phải là lừa đào, chắc chắn là thông báo tuyển dụng từ tập đoàn Vũ thị."
"Hả?"
Cô lại mở email xem xét: "Thì ra chữ Y có nghĩa là tập đoàn Vũ thị. Phúc lợi nhân viên của tập đoàn tốt lắm sao? Chỉ cần một trợ lý ngẫu nhiên cũng có thể nhận được mức lương hàng tháng là 50.000 tệ?"
Minh Xuyên bình tĩnh nheo mắt lại.
Trợ lý? 50.000 tệ tiền lương hàng tháng? Có lẽ nào....
Minh Xuyên trầm mặc mất mấy giây, sau đó nhìn cô cười nói: "Uyên Uyên, anh nghĩ em có thể thử một chút."
"Hả? Em có thể làm được không...."
Mức lương này cao đến mức cô cảm thấy bất thường. Chẳng lẽ công việc cũng rất khó khăn sao?
Minh Xuyên nói: "Nói chung nhân viên mới vào sẽ được đào tạo. Anh nghĩ Uyên Uyên rất giỏi và em có thể làm được việc này."
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm, em nghĩ mình nên thử."
Nếu cô thực sự đủ trình độ cho công việc này, cô có thể tiết kiệm được 500.000-600.00 một năm rồi.
500.000-600.000 là đủ để trả chi phí chữa bệnh cho dì Khưu.
Khi đó, cô có thể rời Vũ gia và Đường gia, đưa dì Khưu đến một thành phố khác để bắt đầu một cuộc sống mới tự do!
Vũ Mặc Viễn vừa đến công ty, ngồi xuống không lâu, Viên Túc cầm một tập tài liệu bước vào.
Viên Túc vừa định nói chuyện, ngẩng đầu lên liền thấy Vũ Mặc Viễn sắc mặt đẹp như than.
Viên Túc dừng hành động, thăm dò hỏi: "Người mù nào chọc giận Nhị thiếu gia nhà chúng ta vậy?"
Vũ Mặc Viễn thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, "Tôi có điều muốn nói."
"Được." Viên Túc đi đến ngồi đối diện Vũ Mặc Viễn, đẩy tài liệu trong tay đến trước mặt Vũ Mặc Viễn.
"Danh tính của người đàn ông trung niên gặp Triệu Chí Liễu và Triệu Chí Huy trong nhà máy bỏ hoang đã được tìm thấy. Anh ta có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi ba năm trước.:
Có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi ba năm trước sao?
Vũ Mặc Viễn mở tập tài liệu với vẻ mặt lạnh lùng.
Viên Túc cho biết: "Người đàn ông đó tên là Vương Đào, anh ta là tài xế xe tải bị ngài tông vào phía sau vào 3 năm trước. Khi đó, cảnh sát giao thông xác định chiếc xe tải đó không liên quan đến vụ tai nạn ô tô, nên người của chúng ta không điều tra thêm.
"Nhị thiếu gia, xem trang thứ hai, đó là tài khoản ngân hàng của Vương Đào. Ba năm trước một ngày trước vụ tai nạ xe hơi xảy ra, hắn đã kiếm được 1 triệu từ chuyển khoản tài khoản trực tuyến. Một ngày sau vụ tai nạn xe hơi đó, hắn kiếm được thêm 2 triệu nữa."
"Vương Đào trước khi trở thành tài xế xe tải đã vào tù mấy lần, hắn không phải người tốt, sau đó trước và sau vụ tai nạn ô tô kiếm được ba triệu, cho nên hắn nhất định có liên quan gì đó.
Vũ Mặc Viễn hỏi: "Cậu đã tìm ra được hắn đi đâu chưa?"
"Hắn muốn đi Hàn Quốc. Người của chúng ta đang bí mật đi theo hắn, chờ đợi chỉ thị tiếp theo."
Vũ Măc Viễn im lặng, cau mày đóng tài liệu, ngón tay theo thói quen gõ nhịp nhàng lên mặt bàn. Đây là động tác thường ngày khi hắn đang suy nghĩ.
Một phút sau, hắn ngảng đầu lên nhìn Viên Túc: "Đừng đụng vào hắn,
hắn từ Hàn Quốc xa xôi về Trung Quốc gặp Triệu Chí Liễu, nhất định phải bỏ ra ba triệu mới tới cầu xin vì tiền."
"Triệu Chí Liễu sẵn sàng gặp hắn vì hắn đang nắm trong tay bằng chứng quan trọng buộc bà ta phải ra gặp hắn."
"Với tính cách keo kiệt và độc ác của bà ta, không thể cho hắn tiền, ngược lại sẽ g.i.ế.t người."
"Cậu chỉ cần bố trí người bí mật theo dỗi Vương Đào, sau đó giải cứu hắn khi người của Triệu Chí Liễu chuẩn bị ra tay. Cậu không cần ra tay quá sớm, chỉ cần đảm bảo hắn không chết."
Viên Túc gật đầu: "Đã hiểu."
"Ngoài ra, hãy tìm người cảnh sát giao thông phụ trách về vụ tai nạn và đưa phương tiện đi kiểm tra lại."
Viên Túc sửng sốt: "Ngài nghi ngờ chiếc xe ngài bị người ta phá hỏng sao?"
Vũ Mặc Viễn nói: "Chiếc xe đó là do Triệu Chí Liễu tặng cho Minh Xuyên. Minh Xuyên lười thi bằng lái xe và không thích nên để tài xê lái xe nên mỗi lần đi biểu diễn đều bảo tôi chở. Tôi nghĩ... vụ tai nạn xe hơi đáng lẽ đáng lẽ phải nhắm đến tôi."
"Cái gì? Xe của Minh Xuyên? Nó nhắm đến ngài á? Minh Xuyên sắp xếp sao? Vậy sao cậu ta còn leenxe?"
Vũ Mặc Viễn sắc mặt đen tối, trực tay giơ chân lên, đá mạnh vào gầm bàn của Viên Túc, khiến ghế Viên Túc lùi lại hai mét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Minh Xuyên cũng lên cùng câu, cậu không biết tính cách của nó sao?"
Viên Túc sờ sờ cái mũi , dịch ghế ngồi xuống, cười ngượng ngịu: "Không phải đột nhiên não tôi bị giật giật sao?"
Viên Túc nói xong liền nói: "Bây giờ tôi đã biết, chắc là Triệu Chí Liễu phá xe? Bà ta biết ngài sẽ chở Minh Xuyên đi xem hòa nhạc nên mục tiêu của bà ta là ngài, nhưng ngài lại không làm như vậy. Không ngờ là Đại thiếu gia là người đã ngồi lên xe."
Vũ Mặc Viên gật đầu, "Chín mười phần là như thế."
"Mẹ kiếp, Triệu Chí Liễu này quả nhiên tàn nhẫn, bà ta không sợ hai mạng sống trên một xe sao? Minh Xuyên là con ruột của bà ta mà?"
Viên Túc nói xong, im lặng một lát rồi nói tiếp: "Khó trách khi phát hiện ra vụ tai nạn có gì đó không ổn, nếu Minh Xuyên biết vụ tai nạn xe đó chính là do mẹ mình làm thì cậu ấy chắc chắn gục ngã mất."
Vũ Mặc Viễn kéo mạnh cà vạt của mình, "Có thể Triệu Chí Liễu là chủ mưu trong vụ này, nhưng tôi là người đưa anh cả và Minh Xuyên lên xe. Cho nên không cần phải giải thích, Minh Xuyên ghét tôi là dúng."
Viên Túc bĩu môi, "Vậy thì ai mà ngờ được chiếc xe đã bị làm giả? Hơn nữa, sự xuất hiện của Vương Đào chứng tỏ chuyện này không chỉ đơn giản như chiếc xe bị làm giả, có lẽ Triệu Chí Liễu còn có kế hoạch khác. làm sao có thể trách ngài được? Tôi nghĩ tốt hơn hết là nói sự thật với Minh Xuyên, cậu ấy là người và cũng là người có quyền biết sự thật."
Vũ Mặc Viễn nói: "Những chuyện còn chưa có bằng chứng thì không cần nói cho nó biết."
Viên Túc chỉ có thể nhún vai: "Được."
Vụ tai nạn xe hơi là một cái gai trong lòng Vũ Mặc Viễn, Viên Túc không muốn chọc tức hắn nữa nên trực tiếp thay đổi chủ đề.
"Tôi đã đến phòng nhân sự ngay trước khi đến đây và thấy một vài ứng viên tốt trong các bộ hồ sơ. Tôi đã gửi họ vào email của ngài. Ngài có muốn xem không? Hãy xem xem có ai trong họ đạt yêu cầu không?"
Vũ Mặc Viễn mở hộp thư.
Có năm hồ sơ trong hộp thư, bốn nam và một nữ.
Vỹ Mặc Viễn cau mày.
Viên Túc thấy vậy nhanh chóng giải thích: " Tôi biết ngài không thích trợ lý nữ, nhưng cô gái tên Đường Lý Uyên này là người duy nhất trong số những người nộp đơn thông thạo nhiều ngôn ngữ."
"Cậu vừa mới nói, cô ấy tên là gì?"
"Đường Lý Uyên, sinh viên đứng đầu khoa ngôn ngữ của trường đại học A."
Lông mày cau lại của Vũ Mặc Viễn lúc này mới thả lỏng, hắn di chuyển chuột để bấm vào sơ yếu lý lịch trong email.
Bỏ qua bốn phần đầu tiên, trực tiếp mở bản lý lịch của Lý Uyên ra.
Trong lý lịch của cô, ảnh CMND của Lý Uyên rất non nớt, trông như được chụp khi cô mới vào đại học.
Sơ yếu lý lịch của cô đơn giản như cô vậy, không có kinh nghiệm làm việc, sở thích là uống trà sữa và yêu cầu mức lương 8000-10000.
Vũ Mặc Viên nhếch môi nói: "Nhận cô ấy. Để bộ phận nhân sự trực tiếp thông báo tuyển dụng cho cô ấy."
"Được thôi."
-
Trang viên Vũ gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng tắm nắng của khu vườn nhỏ, Đường Lý Uyên lấy một túi nước đá chườm lên mặt cho Vũ Minh Xuyên.
Vũ Minh Xuyên thấy thế chủ động cầm túi nước đá lên, cười nói: "Anh có thể tự làm, em đọc email đi."
"Dạ được."
Đường Lý Uyên bước sang một bên và bật điện thoại lên. Có người gửi email.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó sửng sốt.
Nhìn thấy cô đang sửng sốt, Minh Xuyên tò mò hỏi: "Sao vậy, Uyên Uyên?"
Cô ngẩng đầu lên : "Không sao đau, em nhận được email lừa đảo."
"Lừa đào?"
CÔ để điện thoại di dộng xuống: "Đúng vậy, nhất định có người xâm nhập vào hệ thống phụ trợ của mạng lưới tập đoàn Vũ thi, gửi cho em một thông báo tuyển dụng với mức lương hàng tháng 50.000 tệ. Chỉ một chữ Y viết hoa với dòng chữ: "Lương hàng tháng 50.000 tệ." tên đó, và không có gì khác nữa. "
Với mức lương hàng tháng 50.000 tệ, cô chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học và chưa có kinh nghiệm làm việc.
Người mới tìm việc thường có thời gian thực tập, tiền lương trong thời gian thực tập về cơ bản không vượt quá 5.000 tệ.
Email này nói mức lương hàng tháng là 50.000 tệ. Có phải là lừa đảo không?
Nhưng Vũ Minh Xuyên nghe cô nói lại cười lớn.
"Uyên Uyên, đây không phải là lừa đào, chắc chắn là thông báo tuyển dụng từ tập đoàn Vũ thị."
"Hả?"
Cô lại mở email xem xét: "Thì ra chữ Y có nghĩa là tập đoàn Vũ thị. Phúc lợi nhân viên của tập đoàn tốt lắm sao? Chỉ cần một trợ lý ngẫu nhiên cũng có thể nhận được mức lương hàng tháng là 50.000 tệ?"
Minh Xuyên bình tĩnh nheo mắt lại.
Trợ lý? 50.000 tệ tiền lương hàng tháng? Có lẽ nào....
Minh Xuyên trầm mặc mất mấy giây, sau đó nhìn cô cười nói: "Uyên Uyên, anh nghĩ em có thể thử một chút."
"Hả? Em có thể làm được không...."
Mức lương này cao đến mức cô cảm thấy bất thường. Chẳng lẽ công việc cũng rất khó khăn sao?
Minh Xuyên nói: "Nói chung nhân viên mới vào sẽ được đào tạo. Anh nghĩ Uyên Uyên rất giỏi và em có thể làm được việc này."
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm, em nghĩ mình nên thử."
Nếu cô thực sự đủ trình độ cho công việc này, cô có thể tiết kiệm được 500.000-600.00 một năm rồi.
500.000-600.000 là đủ để trả chi phí chữa bệnh cho dì Khưu.
Khi đó, cô có thể rời Vũ gia và Đường gia, đưa dì Khưu đến một thành phố khác để bắt đầu một cuộc sống mới tự do!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro