Chương 17 - Lý Uyên Cho Minh Xuyên Ăn Kẹo

Vũ Minh Xuyên Đ...

2024-08-10 07:46:05

Gần tám giờ, Vũ Mặc Viễn và Đường Lý Uyên bước vào nhà chính.

Triệu Chí Liễu và Vũ Minh Xuyên đã ngồi vào bàn ăn, nhưng ông Vũ Hạo Sơn vẫn chưa đến.

Đường Lý Uyên lo lắng ngồi bên cạnh Vũ Mặc Viên.

Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy bà Triệu Chí Liễu lạnh lùng nói gì đó.

"Nghe nói hôm qua cô đi chơi cả ngày phải không?"

Đường Lý Uyên sửng sốt: "Dạ vâng, con đi mua sắm với bạn thân."

Triệu Chí Lưu cười lạnh một tiếng, vừa cúi đầu vừa nghịch móng tay, vừa nói ra nhưng lời lẽ ghê tởm.

Bà ta nói: "Cô được phép dùng bữa tại bàn chính, nhưng cô nghĩ cô thực sự mình là chủ nhân của Vũ gia sao? Cô xứng đáng được tự do tiếp cận Vũ gia sao?"

Lời nói của Triệu Chí Liễu khiến sắc mặt Đường Lý Uyên trong nháy mắt tái nhợt.

Đường Lý Uyên sợ hãi nhưng vẫn phải lên tiếng.

Trong tương lai cô sẽ sống lâu dài ở trong Vũ gia. Nếu muốn sống một cuộc sống tự do hơn, cô phải lấy hết can đảm để chiến đấu vì nó.

Vì vậy, sau khi cô hít một hơi thật sau, cô dũng cảm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Chí Liễu.

"Mẹ, con không coi mình là chủ nhân của Vũ gia, con biết vị trí của mình ở đâu, sẽ chăm sóc Minh Xuyên thật tốt. Nhưng con cũng có việc riêng phải làm, phải tìm việc làm kiếm tiền, vì vậy con phải làm một điều mỗi ngày đó chính là đi ra ngoài."

"Đang tìm việc làm? Cô cho rằng Vũ gia thiếu chút tiền của cô? Hay cô cho rằng năm triệu chúng tôi đưa cho cô để bán mình là quá ít?

Năm triệu sao?

Nhưng tại sao cha mẹ và Đường Thúy Dao lại nói Vũ gia chỉ cho ba triệu? Họ noi s ba triệu chỉ đủ lấp chỗ trống của công ty nên họ chỉ có thể cấp cho dì Khưu một phòng bệnh chung.

Chắc chăn, cô chỉ một người ngoài của Đường gia.

Đường Lý Uyên đè nén chua xót trong lòng, tiếp tục nói: "Con tự mình có thể kiếm tiền được."

"Thật hài hước, cô đã lấy năm triệu rồi, bây giờ còn nói kiếm được sao? Tại sao, cô muốn tạo phải hay muốn xây một đài tưởng niệm?"

Mỗi lời của Triệu Chí Liễu nói đều tràn đầy sự chế nhạo và chê bai, Đường Lý Uyên cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích điên cuồng.

Đường Lý Uyên muốn nói rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy một xu nào trong số năm triệu đo la đó.

Tuy nhiên, dì Khưu phải sử dụng một phần nhỏ tron số năm triệu đó.

Tuy rằng sau này, cô sẽ trả lại nhưng hiện tại cô thực sự không đủ khả năng chi trả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không còn chỗ để mặc cả vì người nắm giữ thương vụ đang thiếu người.

Lúc này, Vũ Mặc Viễn bên cạnh cô lên tiếng.

Hắn nói với giọng bình tĩnh: "Chị dâu, chị định bỏ tù một người sống sao? Chị cao thượng như vậy mà lại không để ý đến pháp luật của Trung Quốc."

Triệu Chí Liễu nhìn Vũ Mặc Viễn: "Là chuyện nhà chúng ta! Không liên quan gì đến chú hai!"

Ngay khi Vũ Mặc Viễn định trả lời, cô đã đặt tay lên đùi hắn.

Vũ Mặc Viễn tình cờ liếc nhìn cô, thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu, với ánh mắt cầu xin.

Cô đang bảo hắn đừng can thiệp? Thực sự không muốn sao?

Vẻ mặt của hắn trở lại lạnh lùng.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm ở âm lượng chỉ có cô và Vũ Mặc Viễn có thể nghe thấy: "Xin hãy để cho cháu yên."

Cô có thể biết rằng hắn đang nói thay cô.

Một người đọc đoán như hắn hẳn đã coi cô như là một phụ kiện của mình.

Giống như đêm hôm qua, cô bị nhân viên bảo vệ xúc phạm, hắn đốt tàn thuốc trên vai nhân viên bảo vệ.

Nếu để hắn tiếp tục nói chuyện vào lúc này, e rằng bữa sáng sẽ không được yên bình.

Điều quan trọng nhất là cô sợ nếu hắn quá chú ý đến cô, chuyện vào nhầm phòng hôm đó sẽ bị bại lộ.

Để làm dịu sự việc, cô nói: "Phu nhân, con đã sai. Con sẽ tuân thủ nội quy và ít ra ngoài hơn."

Triệu Chí Liễu hừ lạnh một tiếng: "Cô biết điều rồi đó."

Lúc này, Vũ Minh Xuyên vốn đang im lặng cuối cùng lên tiếng.

Anh có vẻ chán nản và tự trách mình: "Mẹ, con đã cho phép Uyên Uyên tự do đi lại."

Triệu chí Liễu lập tức đen mặt, quay đầu nhìn Minh Xuyên: "Con có ý gì?"

Cho dù Vũ Mặc Viễn có ý bảo vệ cô, tại sao con trai của bà ta cũng chống lưng cho cô?

Minh Xuyên nói: "Con đã ba năm không ra ngoài, đối với thế giới bên ngoài con không biết gì cả, con cần có người nói cho con biết bên ngoài như thế nào, cho nên con ủng hộ Uyên Uyên ra ngoài làm việc."

Lời nói của Minh Xuyên khiến cô ngạc nhiên ngảng đầu lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vũ Minh Xuyên mỉm cười an ủi cô.

Sau đó anh quay đầu nhìn Triệu Chí Liễu: "Mẹ, xin hãy để con và Uyên Uyên hòa hợp theo ý của riêng con. Đây là yêu cầu thỏa hiệp duy nhất của con."

"Nếu mẹ không đồng ý thì sao!?"

Minh Xuyên cụp mắt xuống: "Nếu mẹ không đồng ý, tôi sẽ chết."

Triệu Chí Liễu dùng sức đập bàn: "Nói lại!"

Minh Xuyên không nhìn Chí Liễu mà nhẹ nhàng nói: "Chỉ có con mất đi tự do. Nếu Uyên Uyên cũng vì con mà mất đi tự do, vậy con tình nguyện vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này."

Bà ta tức giận đến mức giơ tay tát vào mặt Minh Xuyên.

Một cái tát vang lên trong nhà chính trống vắng.

"Minh Xuyên!" Cô lo lắng đứng dây, chạy đến bên cạnh Minh Xuyên.

Minh Xuyên khẽ mỉm cười, lắc đầu với cô: "Đừng lo, anh quen rồi."

Nói xong, anh quay đầu nhìn bà ta nói: "Mẹ muốn đánh thế nào cũng được, nhưng con đã quyết định."

Bà ta tức giận muốn giơ tay tát anh lần nữa nhưng bị cắt ngang.

Bởi vì lão quản gia đang hầu hạ Vũ Hạo Sơn đi vào nói: "Phu nhân, Nhị thiếu gia, thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia thân thể không khỏe, bữa sáng hôm nay hủy bỏ, mọi người có thể tự thu xếp."

Lão quản gia nói xong liền quay người ròi đi, nhắm mắt làm ngơ trước những gì đang diễn ra trong nhà chính.

Sau khi bị lão quản gia ngắt lời, Triệu Chí Liễu mới bình tĩnh lại.

Bà ta cười lạnh nhìn xung quanh, cuối cùng hít một hơi thật sâu nuốt nước bọt: “Được rồi, mẹ sẽ cho cô ta tự do, nhưng cô ta phải mang thai trong vòng sáu tháng, nếu không thì đừng trách mẹ ác độc. "

Nói xong, Triệu Chí Liễu trực tiếp rời đi.

Triệu Chí Liễu vừa rời đi,cô liền vội vàng nói: "Minh Xuyên, cảm ơn anh, nhưng anh không cần thiết vì em mà gây xích mích với mẹ anh..."

Vũ Minh Xuyên cười đáp lại: “Không chỉ vì em, còn vì nha.”

Vũ Mặc viễn ngồi đối diện ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt cô, cà vạt trên tay nhăn nheo.

Thật là một người phụ nữ ngu ngốc, cô ấy không thể biết ai đang thực sự bảo vệ cô ấy và ai đang lợi dụng cô ấy.

Tâm trạng vui vẻ lúc sáng sớm lập tức bị phá hỏng.

Vũ Mặc Viễn quay mặt đi, nhỏ giọng chửi "đồ ngốc" rồi quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 17 - Lý Uyên Cho Minh Xuyên Ăn Kẹo

Số ký tự: 0