Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 4

Vũ Ngọc Hương

2024-03-26 00:40:47

Thời gian chờ đợi Trà tôi nộp hồ sơ thêm hai công ty rồi về nhà trẻ đón Tuti. Suốt một tuần rải hồ sơ mà chưa nơi nào nhận, tôi hiểu nhà tuyển dụng chê tôi có con nhỏ, lại nghỉ việc một năm sẽ khó bắt nhịp.

Vừa dắt bàn tay nhỏ bé của Tuti vừa mở cửa phòng, âm thanh điện thoại réo rắt làm tôi có chút hồi hộp. Dắt con về vòi nước rửa tay, tôi gạt điện thoại nghe.

– Thúy ơi, ông trưởng phòng tao có vé mời, vì mày tao đành hi sinh thân mình nhận lời đến dự tiệc với ông ấy đấy nhá! Sau này nhớ trả ơn tao!

– Được, nhất định sẽ không để mày thiệt!

– Tao đùa thôi, không phải nghĩ gì đâu nhớ! Tối mai tao vào bữa tiệc trước cùng lão trưởng phòng, sau đó tao sẽ tìm cớ ra ngoài, mày thay đồ của tao vào lại bữa tiệc. Có tận năm mươi khách, nhân viên khách sạn không soi được ai với ai đâu!

– Lỡ trưởng phòng của mày phát hiện ra thì sao?

– Yên tâm, bộ váy tao mặc không phải hàng duy nhất trên đời! Thế nhá!

Tối hôm sau – tối thứ sáu mà tôi trông đợi đã đến.

Hít sâu một hơi tôi khóa lại cửa, bế Tuti sang nhà cô Huệ hàng xóm nhờ cô trông giúp con bé rồi bắt xe buýt đến khách sạn Royal, khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố thuộc tập đoàn Hoàng Long.

“Trà ơi, tao đến cổng khách sạn Royal rồi!”

Tin nhắn gửi đi, trống ngực tôi bắt đầu đập thình thình. Vài giây sau, Trà nhắn lại:

“Mày vào trong đi, tao chờ mày ở nhà vệ sinh ngay tiền sảnh.”



Vừa thấy tôi, Trà nhanh chóng trang điểm cho tôi. Vóc dáng của tôi và Trà cao dong dỏng khá giống nhau. Mặc lên người chiếc váy vàng chanh mềm mại dài đến gót chân tôn đường cong cơ thể, cổ váy thuyền lộ xương quai xanh cùng cần cổ mảnh mai trắng ngần, mái tóc dài uốn lọn gợn sóng thả một bên vai, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp trong gương làm tôi còn khó nhận ra chính mình!

Trà hài lòng xoa hai tay vào nhau xuýt xoa:

– Trang điểm vào thế này nhìn mày cũng ra gì và này nọ đấy! Biết đâu vớ được đại gia nào trong bữa tiệc thì đừng có quên con bạn này nghe chưa?

– Tao lạy mày!

– Tao không đùa đâu nhá! Nhìn mày thế này kém gì bọn hoa khôi hotgirl đâu!

Không tranh cãi với Trà thêm, tôi bước ra ngoài. Ban nãy Trà chê đôi giày đế xuồng tôi mang không hợp với bộ váy dự tiệc sang chảnh, dứt khoát bắt tôi đi đôi giày cao gót đính pha lê. Đôi giày này rộng hơn chân tôi một chút, tôi phải bước từng bước nhẹ nhàng cẩn thận.

Đúng như Trà phán đoán, hai nhân viên nữ kiểm tra vé mời lúc này đã xong việc, họ không thèm chú ý khi tôi bước qua mặt để vào bữa tiệc sang chảnh bên trong. Tiệc mới bắt đầu nhưng cũng đã đông đủ cho thấy tầm quan trọng của Vương Tuấn Tài, có điều chủ nhân bữa tiệc còn chưa đến. Tôi chẳng biết trưởng phòng của Trà là ai, chỉ mong lão ta không chú ý đến tôi!

– Trà, tiệc sắp bắt đầu rồi, em còn đi đâu thế?

Trái tim thót lên một nhịp, giữ vẻ bình tĩnh tôi quay đầu lại nhìn lão già bụng phệ trán hói tầm tuổi năm mươi vừa nói sau lưng tôi.

– Xin lỗi, ông nhầm người rồi!

Mặc kệ khuôn mặt ngây ra của lão ta, tôi chỉ muốn chuồn đi cho nhanh. Nào ngờ đôi giày cao gót không vừa chân đúng lúc này biểu tình!

Á!

Tôi ngã nhào về phía trước, cơ thể lập tức được một vòng tay rắn chắc đỡ lấy. Hương nước hoa nam tính thoang thoảng dễ chịu vô cùng xộc vào khoang mũi, tôi vô thức hít sâu một hơi rồi mới lúng túng đứng thẳng trở lại, hai má nóng ran nói:



– Cảm… cảm ơn anh!

Tôi ngẩng lên, khuôn mặt đàn ông đẹp đến nghẹt thở đập vào mắt tôi. Ngũ quan anh ta hết sức tinh xảo, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tinh tế cuốn hút…

– Cô không sao chứ?

Cơ thể cao lớn trong bộ vest đen toát ra một luồng khí lành lạnh, anh ta lập tức lùi khỏi người tôi một khoảng. Tôi cũng ngừng lại sự thất thố của mình mà cúi xuống lí nhí:

– Tôi không sao… tại tôi có chút vội vã làm ảnh hưởng đến anh, rất xin lỗi!

Đôi mắt anh ta hướng qua đỉnh đầu tôi, nhìn về lão già trán hói phía sau rồi chau lại, bước thẳng về phía sân khấu.

– Mỹ nhân, cô mặc chiếc đầm này quả thực rất giống với cô gái tôi quen, coi như tôi xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình. Tôi có thể mời cô ly rượu này thay lời xin lỗi được không?

Lão trưởng phòng còn chưa buông tha cho tôi, từ phía sau bước lên trước, còn đưa một ly rượu vang đỏ ra trước mặt tôi. Ánh mắt dê xồm của lão chiếu vào nơi cổ váy khoét sâu, yết hầu lão dịch chuyển nuốt nước bọt thèm thuồng. Toàn thân tôi khẽ rùng mình một lượt, không muốn gây khó chịu cho lão tôi đành cầm ly rượu vang từ tay lão, mỉm cười nâng ly.

– Cảm ơn ông có nhã ý mời, ông cũng không cần phải xin lỗi!

Tôi chưa kịp đưa ly rượu lên miệng, người đàn ông kia đã đứng trên khán đài, bên cạnh anh ta là một MC hàng đầu hiện nay tươi cười giới thiệu:

– Cảm ơn quý vị đã có mặt trong buổi tiệc chiêu đãi của tân tổng giám đốc Hoàng Long – ông Vương Tuấn Tài!

Tôi đứng sững như trời trồng, hai mắt mở to nhìn người đàn ông như tỏa ra hào quang vừa được giới thiệu, ly rượu trên tay tôi rơi xuống vỡ tan tành. Người đàn ông vừa đỡ tôi khỏi ngã, kẻ vừa gây cho tôi một cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt kia… chính là kẻ mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay, anh ta… chính là cha của Tuti sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Số ký tự: 0