Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 5
Vũ Ngọc Hương
2024-03-26 00:40:47
Vương Tuấn Tài… Người đàn ông cao cao tại thượng đứng trên bao người kia… anh ta chính là cha của Tuti sao?
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên ngay sau câu giới thiệu, không mấy người chú ý đến nơi ly rượu vỡ tan đổ lênh láng. Nhân viên phục vụ từ lúc nào đã kịp thời xuất hiện, xử lý tình huống cực kỳ chuyên nghiệp tránh làm khách hàng khó xử.
Đôi mắt nhìn Vương Tuấn Tài đanh lại, tôi lập tức trấn tĩnh, lạnh nhạt nói với lão trưởng phòng:
– Tôi xin phép đến với người nhà tôi, anh ấy đang chờ tôi ở kia.
Nhiều phụ nữ trẻ xinh đẹp có mặt trong bữa tiệc là người đi cùng các vị quản lý có tiền có quyền trong tập đoàn Hoàng Long, thế nên lời của tôi ngầm đe dọa lão ta đừng chọc giận một vị trong số đó. Quả nhiên lời của tôi có hiệu lực, lão ta nâng ly với tôi rồi xoay người mở điện thoại.
Khẽ thở phào một hơi, tôi bước về nơi Vương Tuấn Tài đang nâng ly rượu với những kẻ tai to mặt lớn chúc mừng anh ta.
– Anh Tài quả là tuổi trẻ tài cao, năm xưa cha anh bốn mươi tuổi mới được ông nội anh giao phó trọng trách, giờ anh mới ba mươi mốt tuổi đã có thể gánh vác cả đại cơ nghiệp nhà họ Vương rồi!
– Ông quá lời rồi! Con trai ông… Lê Khang, cậu ta đã tốt nghiệp chưa, có muốn về Hoàng Long cống hiến không?
– Hà hà… cảm ơn anh Tài! Muốn! Muốn chứ! Nhờ anh giúp đỡ!
Khóe môi mỏng khẽ nhếch, Tài nhấp môi ly rượu xoay người rời đi. Tôi bước nhanh đến gần anh ta, nào ngờ một thân ảnh con gái từ đâu lao ra chắn tôi lại, cố tình dẩy tôi ngã ngửa ra sàn.
Ánh mắt sắc lạnh cay nghiệt cô ta hướng về tôi, còn gắt lên:
– Cô đi đứng kiểu gì thế? Chỉ giỏi ngã hết lần này đến lần khác!
Tôi hiểu ban nãy chuyện tôi ngã vào Tài đã lọt mắt cô ta, nhưng lần này rõ ràng là cô ta đẩy tôi, còn ngăn tôi tiếp cận Tài.
Bực mình gượng dậy, tôi không muốn đôi co với cô gái có khuôn mặt mỏng quẹt này, chỉ hừ một tiếng, muốn mặc kệ cô ta để bước tiếp về phía Tài, có điều nơi cổ chân bất ngờ nhói lên làm tôi khẽ nhíu mày khựng lại.
– Đừng có giả vờ giả vịt ngã vào chồng tôi một lần nào nữa, không xong với tôi đâu!
Âm giọng đe dọa vang lên bên tai, hai mắt tôi trân trân nhìn cô ta bước nhanh về Tài, còn níu lấy khuỷu tay anh ta. Tài hất nhẹ tay cô ta để đỡ lấy một ly rượu, khuôn mặt cô ta có chút không hài lòng nhưng rất nhanh lại lỏn lẻn cười. “Chồng”… anh ta đã có một người vợ như cô ta sao? Bọn họ kết hôn từ bao giờ? Chẳng phải Trà nói với tôi Vương Tuấn Tài chưa kết hôn sao?
Cổ chân mỗi lúc một đau, tôi nén cảm giác khó chịu, đứng lặng nhìn Tài cùng con nhỏ đáng ghét kia theo sát anh ta từng bước. Cô ta nâng ly rượu mỗi khi Tài nâng ly, ánh mắt lúng liếng nhìn anh ta không chớp. Tài không phản đối sự gần gũi của cô ta… cũng có nghĩa… con nhỏ đó đúng thực là vợ anh ta? Nếu như tôi trả Tuti cho Tài… có phải cô ta sẽ thành mẹ kế của con? Không… tôi không muốn! Cô ta không xứng đáng! Còn Tài… liệu anh ta có xứng đáng làm cha của con không? Tôi không biết, hoàn toàn không biết!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong trí óc… Lần đầu tiên tôi hiểu được rõ ràng một điều. Hạnh phúc của Tuti mới là điều quan trọng nhất. Giàu sang phú quý có nghĩa lý gì khi con phải chịu sự giáo dưỡng quản thúc của những kẻ không xứng đáng, thậm chí bọn họ chẳng có tình yêu thương nào với con? Không thiếu những trường hợp cha dượng mẹ kế bạo hành đánh đập con ghẻ dã man đến chết… đứa con gái mặt mỏng quẹt kia liệu có khác gì bọn chúng? Điều tôi cần lúc này không phải là vội vàng tiết lộ sự thật, mà cần bình tĩnh đánh giá về Vương Tuấn Tài! Chỉ là… tôi có thể đánh giá Vương Tuấn Tài bằng cách nào khi không thể ở gần anh ta?
– Chân cô có sao không? Tôi thấy cổ chân cô đang sưng lên đấy!
Tôi giật mình quay ra, một người đàn ông tầm tuổi bốn mươi có khuôn mặt cương nghị hỏi nhỏ bên tai tôi.
– À… tôi thấy hơi đau…
– Cô đi được chứ?
Tôi cố bước một bước, vô thức kêu “á” lên một tiếng. Mẹ kiếp! Con khốn kia làm chân tôi không bước được nữa rồi!
– Để tôi đỡ cô ra ngoài kia! Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ.
Cái này có gọi là “buồn ngủ gặp chiếu manh” không đây? Tôi mím môi gật nhẹ, chấp nhận để ông ta dìu tôi ra ngoài. Phía xa, Tài cùng vợ anh ta vẫn tiếp tục nâng ly chúc tụng.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên ngay sau câu giới thiệu, không mấy người chú ý đến nơi ly rượu vỡ tan đổ lênh láng. Nhân viên phục vụ từ lúc nào đã kịp thời xuất hiện, xử lý tình huống cực kỳ chuyên nghiệp tránh làm khách hàng khó xử.
Đôi mắt nhìn Vương Tuấn Tài đanh lại, tôi lập tức trấn tĩnh, lạnh nhạt nói với lão trưởng phòng:
– Tôi xin phép đến với người nhà tôi, anh ấy đang chờ tôi ở kia.
Nhiều phụ nữ trẻ xinh đẹp có mặt trong bữa tiệc là người đi cùng các vị quản lý có tiền có quyền trong tập đoàn Hoàng Long, thế nên lời của tôi ngầm đe dọa lão ta đừng chọc giận một vị trong số đó. Quả nhiên lời của tôi có hiệu lực, lão ta nâng ly với tôi rồi xoay người mở điện thoại.
Khẽ thở phào một hơi, tôi bước về nơi Vương Tuấn Tài đang nâng ly rượu với những kẻ tai to mặt lớn chúc mừng anh ta.
– Anh Tài quả là tuổi trẻ tài cao, năm xưa cha anh bốn mươi tuổi mới được ông nội anh giao phó trọng trách, giờ anh mới ba mươi mốt tuổi đã có thể gánh vác cả đại cơ nghiệp nhà họ Vương rồi!
– Ông quá lời rồi! Con trai ông… Lê Khang, cậu ta đã tốt nghiệp chưa, có muốn về Hoàng Long cống hiến không?
– Hà hà… cảm ơn anh Tài! Muốn! Muốn chứ! Nhờ anh giúp đỡ!
Khóe môi mỏng khẽ nhếch, Tài nhấp môi ly rượu xoay người rời đi. Tôi bước nhanh đến gần anh ta, nào ngờ một thân ảnh con gái từ đâu lao ra chắn tôi lại, cố tình dẩy tôi ngã ngửa ra sàn.
Ánh mắt sắc lạnh cay nghiệt cô ta hướng về tôi, còn gắt lên:
– Cô đi đứng kiểu gì thế? Chỉ giỏi ngã hết lần này đến lần khác!
Tôi hiểu ban nãy chuyện tôi ngã vào Tài đã lọt mắt cô ta, nhưng lần này rõ ràng là cô ta đẩy tôi, còn ngăn tôi tiếp cận Tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bực mình gượng dậy, tôi không muốn đôi co với cô gái có khuôn mặt mỏng quẹt này, chỉ hừ một tiếng, muốn mặc kệ cô ta để bước tiếp về phía Tài, có điều nơi cổ chân bất ngờ nhói lên làm tôi khẽ nhíu mày khựng lại.
– Đừng có giả vờ giả vịt ngã vào chồng tôi một lần nào nữa, không xong với tôi đâu!
Âm giọng đe dọa vang lên bên tai, hai mắt tôi trân trân nhìn cô ta bước nhanh về Tài, còn níu lấy khuỷu tay anh ta. Tài hất nhẹ tay cô ta để đỡ lấy một ly rượu, khuôn mặt cô ta có chút không hài lòng nhưng rất nhanh lại lỏn lẻn cười. “Chồng”… anh ta đã có một người vợ như cô ta sao? Bọn họ kết hôn từ bao giờ? Chẳng phải Trà nói với tôi Vương Tuấn Tài chưa kết hôn sao?
Cổ chân mỗi lúc một đau, tôi nén cảm giác khó chịu, đứng lặng nhìn Tài cùng con nhỏ đáng ghét kia theo sát anh ta từng bước. Cô ta nâng ly rượu mỗi khi Tài nâng ly, ánh mắt lúng liếng nhìn anh ta không chớp. Tài không phản đối sự gần gũi của cô ta… cũng có nghĩa… con nhỏ đó đúng thực là vợ anh ta? Nếu như tôi trả Tuti cho Tài… có phải cô ta sẽ thành mẹ kế của con? Không… tôi không muốn! Cô ta không xứng đáng! Còn Tài… liệu anh ta có xứng đáng làm cha của con không? Tôi không biết, hoàn toàn không biết!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong trí óc… Lần đầu tiên tôi hiểu được rõ ràng một điều. Hạnh phúc của Tuti mới là điều quan trọng nhất. Giàu sang phú quý có nghĩa lý gì khi con phải chịu sự giáo dưỡng quản thúc của những kẻ không xứng đáng, thậm chí bọn họ chẳng có tình yêu thương nào với con? Không thiếu những trường hợp cha dượng mẹ kế bạo hành đánh đập con ghẻ dã man đến chết… đứa con gái mặt mỏng quẹt kia liệu có khác gì bọn chúng? Điều tôi cần lúc này không phải là vội vàng tiết lộ sự thật, mà cần bình tĩnh đánh giá về Vương Tuấn Tài! Chỉ là… tôi có thể đánh giá Vương Tuấn Tài bằng cách nào khi không thể ở gần anh ta?
– Chân cô có sao không? Tôi thấy cổ chân cô đang sưng lên đấy!
Tôi giật mình quay ra, một người đàn ông tầm tuổi bốn mươi có khuôn mặt cương nghị hỏi nhỏ bên tai tôi.
– À… tôi thấy hơi đau…
– Cô đi được chứ?
Tôi cố bước một bước, vô thức kêu “á” lên một tiếng. Mẹ kiếp! Con khốn kia làm chân tôi không bước được nữa rồi!
– Để tôi đỡ cô ra ngoài kia! Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ.
Cái này có gọi là “buồn ngủ gặp chiếu manh” không đây? Tôi mím môi gật nhẹ, chấp nhận để ông ta dìu tôi ra ngoài. Phía xa, Tài cùng vợ anh ta vẫn tiếp tục nâng ly chúc tụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro