Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 27
2024-11-15 20:19:00
Trang Thuận Lan không biết suy nghĩ thật sự của con gái, bà nói: "Có rảnh thì đến giúp đỡ, chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn kỹ càng, không giúp không."
Mắt thấy chuyện con trai thế chân công việc không có hi vọng, ngăn cản nhà anh hai xây nhà còn thất bại, mặt Hách Ái Đệ như rau xanh càng thêm khó coi, nhưng bà ta lại không dám t khóc lóc om sòm ở trước mặt ông cụ, không thể không tạm thời nuốt cục tức này xuống.
*
Thịt cá thêm hoắc hương kho tàu chia ra hai phần, một phần giữa trưa ăn, một phần giữ lại ngày mai ăn, xào đĩa rau khoai lang, sau khi đầu cá nấu tiêu hấp chín thì trực tiếp bê lên bàn.
Trang Thuận Lan theo lệ cũ để lại cho ông cụ một bát thịt cá, còn là phần thịt nạm cá ít xương ở giữa.
Lúc Tô Nguyệt Hòa bưng cá qua, ông nội còn đang ngồi ngay ngắn ở vị trí vừa rồi hút thuốc, cô mang theo ý cười, nhỏ giọng nói: "Ông nội, con cá này là đem cho ngài ăn, ngài cũng đừng cho những người khác. Nếu ngài lại cho người khác nữa, về sau nhà cháu cũng sẽ không bưng thức ăn cho ông nữa. Chúng cháu không phải hẹp hòi, cháu là sợ người khác nói ông nội ngài bất công."
Lời nói này, ông cụ Tô không thể không trợn tròn con mắt, thở mạnh, làm sáng tỏ, ông ấy không có bất công: “Ông nội cháu là người chính trực nhất, ông bất công khi nào hả? Ai nói ông cho người khác, ông đều ăn một mình. Ăn không hết, ông mới có thể cho người dưới."
Tô Nguyệt Hòa tựa như nói giỡn, nói khẽ: "Được được, cháu hiểu rồi, ông nội ngài ăn không hết, lần sau cháu bảo mẹ cháu múc ít một chút, mấy đứa em cháu đều đang tuổi ăn tuổi lớn, chính chúng cháu cũng không đủ ăn."
Ông cụ Tô: ". . ."
Ông ấy nhìn Tô Nguyệt Hòa buông bát xuống muốn đi, vội hỏi: "Cháu đã đọc xong sách thuốc ông đưa cho cháu chưa?"
"Đọc rồi ạ."
"Có hiểu không?"
"Hiểu ạ."
Ông cụ Tô có chút không thể tin được, ông ấy lại hỏi: "Có chỗ nào không hiểu hay không?"
"Không có."
Cháu gái lớn thông minh như vậy? Hoàn toàn không cần ông ấy dạy? Ông cụ Tô rõ ràng có chút mất mát: "Đều đọc hiểu hết à?"
Tô Nguyệt Hòa không thể không xác nhận lần nữa: "Đọc hiểu hết."
"Không có vấn đề nan giải gì muốn hỏi ông sao?"
"Không có."
Cái này khiến ông cụ thật sự không có cảm giác tồn tại!
Gương mặt khổ qua của ông ấy trong bất tri bất giác kéo dài hơn.
Cháu gái không xin ông ấy dạy học, ông ấy buồn bực lắm chứ, trong nhà người nào cũng muốn học được chân tài thực học ở ông ấy, nhưng ở trong mắt ông cụ, những người này đều thiếu khuyết tuệ căn, bao gồm Tô lão tam!
Nhưng mà cháu gái có tuệ căn không muốn học, ông cụ Tô nghiến răng nghiến lợi muốn mắng lại không nỡ mắng, cuối cùng, chỉ có thể tự mình xuống nước dỗ cô: "Đọc hiểu cũng vẫn là phải thực hành. Phải thực hành, cháu hiểu không?"
Tô Nguyệt Hòa nhìn ông nội có chút kích động, cô ngu ngơ cái hiểu cái không trả lời một câu: "Hiểu được."
"Lần sau có bệnh nhân đến khám bệnh, cháu ở bên cạnh học tập."
Tô Nguyệt Hòa giờ mới hiểu được, ông nội là muốn tự mình dạy cô học y.
Từ sau khi cứu được La Lục Tường, thái độ của ông nội đối với cô phát sinh một chút thay đổi, một cơ hội như thế, chậm rãi kéo lòng của ông nội về phía nhà cô.
Nguyên thư có nói, ông nội để lại một chút vàng, cuối cùng đều để Tô Bách Tùng được lợi, nếu có cơ hội, cô cũng muốn thay đổi kịch bản.
Cho dù ném vàng vào nước biển, cũng không thể để Tô Bách Tùng được hời.
Tô Nguyệt Hòa cười đáp: "Hiểu rồi."
Thấy cháu gái đáp ứng, gương mặt khổ qua của ông cụ Tô trong nháy mắt sau ‘cơn mưa trời lại sáng’, vẻ mặt tươi cười, nghĩ lại vẫn không quên thấp giọng căn dặn: "Chớ nói với người khác là ông xin cháu học, hiểu chưa."
Vậy ông ấy rất không mặt mũi? Tô lão tam biết được, đoán chừng còn nói ông ấy bất công.
Tô Nguyệt Hòa lập tức hiểu ra: "Hiểu được, cháu sẽ nói là cháu xin ông nội dạy cháu."
Thật sự là có tuệ căn! Ông cụ Tô sờ ria mép trên cặp, rốt cục hài lòng nói: "Đi thôi."
Mắt thấy chuyện con trai thế chân công việc không có hi vọng, ngăn cản nhà anh hai xây nhà còn thất bại, mặt Hách Ái Đệ như rau xanh càng thêm khó coi, nhưng bà ta lại không dám t khóc lóc om sòm ở trước mặt ông cụ, không thể không tạm thời nuốt cục tức này xuống.
*
Thịt cá thêm hoắc hương kho tàu chia ra hai phần, một phần giữa trưa ăn, một phần giữ lại ngày mai ăn, xào đĩa rau khoai lang, sau khi đầu cá nấu tiêu hấp chín thì trực tiếp bê lên bàn.
Trang Thuận Lan theo lệ cũ để lại cho ông cụ một bát thịt cá, còn là phần thịt nạm cá ít xương ở giữa.
Lúc Tô Nguyệt Hòa bưng cá qua, ông nội còn đang ngồi ngay ngắn ở vị trí vừa rồi hút thuốc, cô mang theo ý cười, nhỏ giọng nói: "Ông nội, con cá này là đem cho ngài ăn, ngài cũng đừng cho những người khác. Nếu ngài lại cho người khác nữa, về sau nhà cháu cũng sẽ không bưng thức ăn cho ông nữa. Chúng cháu không phải hẹp hòi, cháu là sợ người khác nói ông nội ngài bất công."
Lời nói này, ông cụ Tô không thể không trợn tròn con mắt, thở mạnh, làm sáng tỏ, ông ấy không có bất công: “Ông nội cháu là người chính trực nhất, ông bất công khi nào hả? Ai nói ông cho người khác, ông đều ăn một mình. Ăn không hết, ông mới có thể cho người dưới."
Tô Nguyệt Hòa tựa như nói giỡn, nói khẽ: "Được được, cháu hiểu rồi, ông nội ngài ăn không hết, lần sau cháu bảo mẹ cháu múc ít một chút, mấy đứa em cháu đều đang tuổi ăn tuổi lớn, chính chúng cháu cũng không đủ ăn."
Ông cụ Tô: ". . ."
Ông ấy nhìn Tô Nguyệt Hòa buông bát xuống muốn đi, vội hỏi: "Cháu đã đọc xong sách thuốc ông đưa cho cháu chưa?"
"Đọc rồi ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có hiểu không?"
"Hiểu ạ."
Ông cụ Tô có chút không thể tin được, ông ấy lại hỏi: "Có chỗ nào không hiểu hay không?"
"Không có."
Cháu gái lớn thông minh như vậy? Hoàn toàn không cần ông ấy dạy? Ông cụ Tô rõ ràng có chút mất mát: "Đều đọc hiểu hết à?"
Tô Nguyệt Hòa không thể không xác nhận lần nữa: "Đọc hiểu hết."
"Không có vấn đề nan giải gì muốn hỏi ông sao?"
"Không có."
Cái này khiến ông cụ thật sự không có cảm giác tồn tại!
Gương mặt khổ qua của ông ấy trong bất tri bất giác kéo dài hơn.
Cháu gái không xin ông ấy dạy học, ông ấy buồn bực lắm chứ, trong nhà người nào cũng muốn học được chân tài thực học ở ông ấy, nhưng ở trong mắt ông cụ, những người này đều thiếu khuyết tuệ căn, bao gồm Tô lão tam!
Nhưng mà cháu gái có tuệ căn không muốn học, ông cụ Tô nghiến răng nghiến lợi muốn mắng lại không nỡ mắng, cuối cùng, chỉ có thể tự mình xuống nước dỗ cô: "Đọc hiểu cũng vẫn là phải thực hành. Phải thực hành, cháu hiểu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nguyệt Hòa nhìn ông nội có chút kích động, cô ngu ngơ cái hiểu cái không trả lời một câu: "Hiểu được."
"Lần sau có bệnh nhân đến khám bệnh, cháu ở bên cạnh học tập."
Tô Nguyệt Hòa giờ mới hiểu được, ông nội là muốn tự mình dạy cô học y.
Từ sau khi cứu được La Lục Tường, thái độ của ông nội đối với cô phát sinh một chút thay đổi, một cơ hội như thế, chậm rãi kéo lòng của ông nội về phía nhà cô.
Nguyên thư có nói, ông nội để lại một chút vàng, cuối cùng đều để Tô Bách Tùng được lợi, nếu có cơ hội, cô cũng muốn thay đổi kịch bản.
Cho dù ném vàng vào nước biển, cũng không thể để Tô Bách Tùng được hời.
Tô Nguyệt Hòa cười đáp: "Hiểu rồi."
Thấy cháu gái đáp ứng, gương mặt khổ qua của ông cụ Tô trong nháy mắt sau ‘cơn mưa trời lại sáng’, vẻ mặt tươi cười, nghĩ lại vẫn không quên thấp giọng căn dặn: "Chớ nói với người khác là ông xin cháu học, hiểu chưa."
Vậy ông ấy rất không mặt mũi? Tô lão tam biết được, đoán chừng còn nói ông ấy bất công.
Tô Nguyệt Hòa lập tức hiểu ra: "Hiểu được, cháu sẽ nói là cháu xin ông nội dạy cháu."
Thật sự là có tuệ căn! Ông cụ Tô sờ ria mép trên cặp, rốt cục hài lòng nói: "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro