Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 28

2024-11-15 20:19:00

Tô Nguyệt Hòa đào đất nền hai ngày liên tục, tốc độ của cô nhanh, đã đào hơn ba mươi m2.

Giữa trưa cô về nhà vừa vặn ông nội đang xem bệnh cho một người bị mọc mụn mủ trên cổ, cô nghe lời của ông nội, đi đến tham gia.

Ông cụ Tô trông thấy Tô Hòa đến học tập, cực kỳ vui vẻ, dạy đặc biệt cẩn thận.

Bệnh nhân này trong nhà nghèo, ông cụ Tô nhận tiền của người nọ, còn dán mấy miếng Trung thảo dược.

Việc Tô Hòa học y với ông nội, ở nhà họ Tô ít nhiều dẫn tới một số nghị luận.

Nhà lão đại còn đỡ, chủ yếu là vợ chồng Tô lão tam, trong lòng đều cảm thấy không công bằng, đặc biệt là Tô lão tam, rõ ràng ông ta là đệ tử "Đích truyền", ông ta không rõ, ông cụ làm sao còn phải lại dạy cho một đứa con gái.

Cũng bởi vì cô muốn kén rể ư? Tô lão tam càng nghĩ càng giận, nhưng lại không có cách nào.

Hôm đó giữa trưa, Trang Thuận Lan xào một phần đậu giác, một phần ớt rau muối, hôm nay không có thịt.

Thức ăn trên bàn đã dọn xong, Yêu Muội còn chưa trở lại, nhà các cô có quy củ, phải đợi người trong nhà đầy đủ rồi mới động đũa.

Em ba nói: "Mẹ, con ăn cơm xong phải chạy về trường học giúp thầy cô chấm bài thi."

Em tư từ nhà hàng xóm nghe ngóng tin tức trở về, nói là mấy học sinh tiểu học đều không về nhà, đoán chừng là ở chung với nhau.

Trang Thuận Lan ngẫm lại nhiều trẻ con ở cùng một chỗ như vậy, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, thuận miệng nói: "Cầm chén để cho Yêu Muội chút đồ ăn đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn cơm trưa xong, em ba trực tiếp đi trường học, giữa trưa Tô Nguyệt Hòa cũng không nghỉ ngơi, thừa dịp hôm nay không cần cô đi làm việc, tiếp tục đào nền nhà.

Trên đường đi, Tô Nguyệt Hòa nghe thấy sau lưng có âm thanh, quay đầu nhìn là em tư khiêng cuốc đi theo.

"Em tư, sao em còn không đến trường học?"

Em tư là đứa trẻ biết quan tâm người khác nhất trong nhà, cô ấy cười nói: "Em không cần đến trường học sớm như vậy, em có thể đào một giờ."

Hai chị em đồng tâm hiệp lực đào đất, tốc độ của Tô Nguyệt Hòa rất nhanh, nhanh đến mức khiến em tư mặt mũi tràn đầy sùng bái.

"Chị cả, chị đừng liều mạng như vậy, không mệt sao?" Em tư đưa cho Tô Nguyệt Hòa ấm đựng nước màu xanh quân dụng.

Tô Nguyệt Hòa ực ực ực uống vào mấy ngụm nước lạnh, "Vừa nghĩ tới chúng ta sắp xây nhà cho mình ở thì chị liền thấy không mệt."

"Em cũng vậy, thật muốn nhanh chóng xây xong đi." Em tư muốn một căn phòng thuộc về mình.

Hai người đang nói chuyện, mẹ già của bọn họ tới.

Nói là Yêu Muội còn chưa trở về, Trang Thuận Lan bảo em tư nhanh chóng đến trường học xem thử, hối con bé lập tức trở về nhà.

Tiểu học và trung học Đại đội Nhạn Nam cách nhau rất gần, em tư đi một chuyến rất thuận tiện.

Sau khi em tư đi, Trang Thuận Lan nhìn thấy trước mắt đã đào được cỡ gần hai căn phòng, kinh ngạc nói: "Đào nhanh như vậy sao? Đại Muội, con cũng đừng có cố sức quá, coi chừng đau lưng đó."

"Con biết rồi, con sẽ chú ý."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xem ra giai đoạn đầu tự chúng ta có thể móc xong nền nhà."

"Đúng vậy, tự chúng ta đào là được, không cần nhờ đỡ người khác. Chú Đại Phúc nói, lúc đánh gạch thì kêu mọi người cùng nhau hỗ trợ."

Trang Thuận Lan cầm cuốc làm việc chung, đào một hồi, bà vẫn luôn lo lắng, liền về nhà xem Yêu Muội đã trở về chưa trước đã.

Kết quả đến thời gian lên lớp, Yêu Muội vẫn chưa trở về, còn có con trai chị dâu Mai, con gái út Triệu Nhị Phúc, bốn năm đứa nhỏ đều chưa về.

Các nhà khác đều không lo lắng, có thể con cái ở trường học chơi quá vui nên không muốn về.

Đội sản xuất gào lên đã đến giờ đi làm, Trang Thuận Lan không có cách nào đành phải đi làm việc trước.

Vừa mới đi ra ngoài, em tư thở hồng hộc chạy về.

Cô ấy nói Yêu Muội không có ở trường học, mấy đứa trẻ không về nhà khác cũng không có ở trường học, thầy cô nói giữa trưa bọn họ đã tan học về nhà rồi.

Em tư đã tìm chung quanh trường học và trên đường trở về rồi nhưng đều không thấy được người.

Người lớn trong nhà nghe vậy lập tức lo lắng sốt vó.

Từ tiểu học Nhạn Nam về nhà, phải đi qua một cây cầu dây, bọn họ lo lắng có đứa nhỏ nào không cẩn thận rớt xuống sông, sau đó những đứa khác đi cứu, kết quả không đủ sức, người không cứu được mà cả đám đều bị cuốn theo.

Loại chuyện này, mười mấy năm trước đã xảy ra một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Số ký tự: 0