Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 29
2024-11-15 20:19:00
Đoạn thời gian trước trời đổ mưa to, chính là thời điểm dòng nước chảy xiết, Trang Thuận Lan sợ đến đầu vang ong ong, chị dâu Mai thì lại gào khóc tại chỗ.
Hách Ái Đệ giữa trưa không ở nhà, vừa đi chợ trở về liền phải đi làm việc, tựa hồ có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Khóc cái gì, cứ dọc theo dòng sông mà tìm thôi."
Đội sản xuất cùng đại đội cấp tốc tổ chức người đi tìm.
Sau khi Tô Nguyệt Hòa nghe được tin tức, buông cuốc xuống, cũng đi theo mọi người hướng về phía hạ du mà tìm kiếm, tìm tới ban đêm cũng không có phát hiện một chút tung tích.
Mò mẫm về đến nhà, trong nhà chỉ có em tư đang băm rau cho heo ăn, cô ấy nói mẹ già và chị ba đều ở nhà đội trưởng.
Lúc Tô Nguyệt Hòa chạy tới nhà Triệu Đại Phúc, chị dâu Mai ngồi ở cửa ra vào lau nước mắt.
Trong phòng chật ních người, trên bàn đặt hạt dưa, Hách Ái Đệ đứng ở một bên gặm hạt dưa, ánh mắt đờ đẫn.
Chồng bà ta tức giận đến mức đẩy bà ta một cái: "Đã lúc này rồi còn muốn ăn ăn ăn, Thụ Oa không phải cô sinh?"
Thì ra đến chạng vạng tối, bọn họ mới phát hiện Tô Bách Thụ cũng mất tích, Tô lão tam sốt sắng đến độ phát hỏa.
Hách Ái Đệ như bị đẩy tỉnh, vội vã giải thích: "Anh làm cái gì đó, ai mà thèm mấy cái hạt dưa này? Em chính là không dám suy nghĩ nhiều mới kiếm chuyện để làm thôi mà."
Một bên khác, bắp chân Trang Thuận Lan bị cây trúc quẹt trúng, đang chảy máu, bà xoa lông mày, nhếch đôi môi khô rốc không nói lời nào, sắc mặt rất khó coi, em ba ngồi xổm trên mặt đất băng bó cho mẹ già.
Tô Nguyệt Hòa mau chóng tới hỗ trợ.
Mọi người lục tục ngo ngoe trở về, mấy đại đội xung quanh phàm là nơi có nước đều đã tìm hết rồi.
Tổng cộng có năm đứa bé, nếu quả thật xảy ra chuyện, không có khả năng hoàn toàn không có bóng dáng. Cho dù đều chìm trong nước, cũng phải nổi lên rồi chứ?
Triệu Đại Phúc nói, bí thư đại đội đã đi báo cáo tình huống với lãnh đạo công xã, hạ du cũng sẽ phái người coi chừng.
Mọi người lao nhao thảo luận tiếp theo phải làm sao đây.
Giúp mẹ già băng bó xong, Tô Nguyệt Hòa đứng lên nói: "Chú Đại Phúc, bọn nhỏ có khả năng lên núi hái nấm rồi lạc đường hay không?"
Triệu Đại Phúc: "Đã sai người lên núi Tiểu Nhạn tìm rồi, mấy đỉnh núi lân cận đều không có. Lại nói, hái nấm đi không xa, những đứa trẻ này đều biết đường, bình thường cũng đi không ít lần, không có khả năng lạc đường. Trừ phi... Bọn chúng đi vào sâu trong núi."
Hách Ái Đệ bỗng nhiên đứng lên, nói theo: "Có thể không ở núi Tiểu Nhạn mà là chạy lên núi núi Đại Nhạn không?"
Chị dâu Mai lau lau nước mắt: "Mao Oa nhà tôi từng bị đánh một lần, biết núi Đại Nhạn nguy hiểm, không dám vào núi đâu."
"Đúng vậy, bọn họ đi núi Đại Nhạn làm cái gì?"
Hách Ái Đệ: "Hái thảo dược. Tôi... Hái thảo dược, không phải là có thể đổi kẹo ăn sao?"
Hái thảo dược đổi kẹo?
Tô Nguyệt Hòa nghi hoặc nhìn về phía Hách Ái Đệ, hỏi: "Thím ba làm sao thím biết?"
Ánh mắt Hách Ái Đệ lúng liếc, bà ta liếm liếm môi, giọng điệu ngược lại rất kiên định: "Đám trẻ con bọn chúng, ba ngày hai ngày hái thuốc thì sẽ tìm ông nội con đổi kẹo..."
Tô lão tam dùng khuỷu tay thọc mụ vợ nhà mình một cái, ra hiệu bà ta đừng nói lung tung, lỡ như bọn nhỏ thật sự xảy ra chuyện ở trên núi, có người nào đầu óc không tỉnh táo, nói không chừng sẽ tìm ông cụ đổ thừa.
Hách Ái Đệ mặc kệ: "Em cũng không nói sai."
Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, tất cả mọi người lướt qua không đề cập tới.
Vợ Triệu Nhị Phúc gật đầu nói: "Hỉ Oa nhà tôi từng cầm thảo dược núi đổi không ít kẹo từ chỗ ông cụ Tô."
"Thảo dược trên núi Đại Nhạn nhiều hơn núi Tiểu Nhạn."
"Chỉ cần có một người đề nghị đi vào trong, đám nhóc con này thực có can đảm đi."
"Núi Đại Nhạn lớn như thế, không dễ tìm."
Mọi người nhao nhao bắt đầu nghị luận, nhưng dù có không dễ tìm, có lạc đường trong núi thì cũng tốt hơn việc rơi xuống sông gần như không có hi vọng còn sống.
"Đội trưởng, chúng ta tập trung lại, chia ra vài nhóm lên núi tìm trẻ con đi."
Triệu Đại Phúc liền chia người ra làm ba tổ, mỗi tổ sáu bảy người, có trung niên có kinh nghiệm biết đường mang theo đám thanh niên đi cùng.
Sau đó ai về nhà nấy tìm đèn pin, lại hỏi Đại đội trưởng dân binh mượn súng, chia phương hướng khác nhau lên núi tìm trẻ con.
Nhà Tô Nguyệt Hòa chỉ có người đứng đầu đèn pin, em ba em tư muốn đi cùng cô nhưng cô không đồng ý.
Hách Ái Đệ giữa trưa không ở nhà, vừa đi chợ trở về liền phải đi làm việc, tựa hồ có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Khóc cái gì, cứ dọc theo dòng sông mà tìm thôi."
Đội sản xuất cùng đại đội cấp tốc tổ chức người đi tìm.
Sau khi Tô Nguyệt Hòa nghe được tin tức, buông cuốc xuống, cũng đi theo mọi người hướng về phía hạ du mà tìm kiếm, tìm tới ban đêm cũng không có phát hiện một chút tung tích.
Mò mẫm về đến nhà, trong nhà chỉ có em tư đang băm rau cho heo ăn, cô ấy nói mẹ già và chị ba đều ở nhà đội trưởng.
Lúc Tô Nguyệt Hòa chạy tới nhà Triệu Đại Phúc, chị dâu Mai ngồi ở cửa ra vào lau nước mắt.
Trong phòng chật ních người, trên bàn đặt hạt dưa, Hách Ái Đệ đứng ở một bên gặm hạt dưa, ánh mắt đờ đẫn.
Chồng bà ta tức giận đến mức đẩy bà ta một cái: "Đã lúc này rồi còn muốn ăn ăn ăn, Thụ Oa không phải cô sinh?"
Thì ra đến chạng vạng tối, bọn họ mới phát hiện Tô Bách Thụ cũng mất tích, Tô lão tam sốt sắng đến độ phát hỏa.
Hách Ái Đệ như bị đẩy tỉnh, vội vã giải thích: "Anh làm cái gì đó, ai mà thèm mấy cái hạt dưa này? Em chính là không dám suy nghĩ nhiều mới kiếm chuyện để làm thôi mà."
Một bên khác, bắp chân Trang Thuận Lan bị cây trúc quẹt trúng, đang chảy máu, bà xoa lông mày, nhếch đôi môi khô rốc không nói lời nào, sắc mặt rất khó coi, em ba ngồi xổm trên mặt đất băng bó cho mẹ già.
Tô Nguyệt Hòa mau chóng tới hỗ trợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người lục tục ngo ngoe trở về, mấy đại đội xung quanh phàm là nơi có nước đều đã tìm hết rồi.
Tổng cộng có năm đứa bé, nếu quả thật xảy ra chuyện, không có khả năng hoàn toàn không có bóng dáng. Cho dù đều chìm trong nước, cũng phải nổi lên rồi chứ?
Triệu Đại Phúc nói, bí thư đại đội đã đi báo cáo tình huống với lãnh đạo công xã, hạ du cũng sẽ phái người coi chừng.
Mọi người lao nhao thảo luận tiếp theo phải làm sao đây.
Giúp mẹ già băng bó xong, Tô Nguyệt Hòa đứng lên nói: "Chú Đại Phúc, bọn nhỏ có khả năng lên núi hái nấm rồi lạc đường hay không?"
Triệu Đại Phúc: "Đã sai người lên núi Tiểu Nhạn tìm rồi, mấy đỉnh núi lân cận đều không có. Lại nói, hái nấm đi không xa, những đứa trẻ này đều biết đường, bình thường cũng đi không ít lần, không có khả năng lạc đường. Trừ phi... Bọn chúng đi vào sâu trong núi."
Hách Ái Đệ bỗng nhiên đứng lên, nói theo: "Có thể không ở núi Tiểu Nhạn mà là chạy lên núi núi Đại Nhạn không?"
Chị dâu Mai lau lau nước mắt: "Mao Oa nhà tôi từng bị đánh một lần, biết núi Đại Nhạn nguy hiểm, không dám vào núi đâu."
"Đúng vậy, bọn họ đi núi Đại Nhạn làm cái gì?"
Hách Ái Đệ: "Hái thảo dược. Tôi... Hái thảo dược, không phải là có thể đổi kẹo ăn sao?"
Hái thảo dược đổi kẹo?
Tô Nguyệt Hòa nghi hoặc nhìn về phía Hách Ái Đệ, hỏi: "Thím ba làm sao thím biết?"
Ánh mắt Hách Ái Đệ lúng liếc, bà ta liếm liếm môi, giọng điệu ngược lại rất kiên định: "Đám trẻ con bọn chúng, ba ngày hai ngày hái thuốc thì sẽ tìm ông nội con đổi kẹo..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô lão tam dùng khuỷu tay thọc mụ vợ nhà mình một cái, ra hiệu bà ta đừng nói lung tung, lỡ như bọn nhỏ thật sự xảy ra chuyện ở trên núi, có người nào đầu óc không tỉnh táo, nói không chừng sẽ tìm ông cụ đổ thừa.
Hách Ái Đệ mặc kệ: "Em cũng không nói sai."
Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, tất cả mọi người lướt qua không đề cập tới.
Vợ Triệu Nhị Phúc gật đầu nói: "Hỉ Oa nhà tôi từng cầm thảo dược núi đổi không ít kẹo từ chỗ ông cụ Tô."
"Thảo dược trên núi Đại Nhạn nhiều hơn núi Tiểu Nhạn."
"Chỉ cần có một người đề nghị đi vào trong, đám nhóc con này thực có can đảm đi."
"Núi Đại Nhạn lớn như thế, không dễ tìm."
Mọi người nhao nhao bắt đầu nghị luận, nhưng dù có không dễ tìm, có lạc đường trong núi thì cũng tốt hơn việc rơi xuống sông gần như không có hi vọng còn sống.
"Đội trưởng, chúng ta tập trung lại, chia ra vài nhóm lên núi tìm trẻ con đi."
Triệu Đại Phúc liền chia người ra làm ba tổ, mỗi tổ sáu bảy người, có trung niên có kinh nghiệm biết đường mang theo đám thanh niên đi cùng.
Sau đó ai về nhà nấy tìm đèn pin, lại hỏi Đại đội trưởng dân binh mượn súng, chia phương hướng khác nhau lên núi tìm trẻ con.
Nhà Tô Nguyệt Hòa chỉ có người đứng đầu đèn pin, em ba em tư muốn đi cùng cô nhưng cô không đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro