Chương 220
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Thương thế của Tần Trân Hi khôi phục rất tốt nhưng bởi phải đụng tới dao kéo
tới não bộ cho nên phải ở bệnh viện tịnh dưỡng mấy tháng. Chủ yếu cũng
bởi vì chỗ ở của bà cách bệnh viện thành phố A quá xa nên Lương Phi Phàm sợ phiền toái cho bà, liền phân phó bác sĩ để cho bà nghỉ ngơi ở bệnh
viện thêm, đến khi hoàn toàn chắc chắn không có vấn đề gì sẽ xuất viện.
Cách xa 5 tháng, lúc Bạch Lộ quay về vừa vặn kịp lúc Tần Trân Hi ra viện.
Đứng ở cửa phòng nhìn bóng lưng Tần Trân Hi, hốc mắt Bạch Lộ cay cay ướt át. Mẹ khôi phục rất tốt, tinh thần cũng rất tốt, cô mở miệng gọi một tiếng: “Mẹ, con đã về…”
Tần Trân Hi đang gấp lại quần áo của bệnh viện, động tác tay dừng một chút, quay đầu lại không dám tin, quả nhiên thấy con gái đứng ở cửa.
“Bạch Lộ? Con… chuyện gì đã xảy ra? Không phải con đang ở nước Anh sao?”
Bạch Lộ sụt sịt, tiến tới nắm lấy tay của mẹ: “Nhớ mẹ quá nên con về gặp mẹ.” Nhìn bà dọn dẹp quần áo, Bạch Lộ thuận miệng liền nói: “Con biết hôm nay mẹ xuất viện cho nên xin thầy cho nghỉ 3 ngày.”
Tần Trân Hi than thở: “Đứa nhỏ ngốc này, không phải mẹ rất tốt sao? Khoảng thời gian này khôi phục đều rất tốt, con đừng nghỉ, chương trình học bên đó không phải rất quan trọng sao? Xin nghỉ không tốt.”
“Mẹ, con nhớ mẹ mà.”
“…”
Ánh mắt Tần Trân Hy đầy dịu dàng. Vốn bà là một người phụ nữ tính tình rất lạnh lùng, nhưng sau khi trải qua một trận sinh tử thì cái nhìn đối với rất nhiều vấn đề đã không còn như trước. Đối với người thân duy nhất của mình này tự nhiên cũng quý trọng hơn trước mấy phần.
Dưa tay ôm Bạch Lộ vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Lộ: “Có gì ấm ức? Nhìn dáng vẻ tiều tụy của con không giống như đặc biệt quay về để đón mẹ xuất viện. Có gì nói với mẹ, được không?”
Khoảng thời gian này ở bệnh viện cũng không phải không biết tin tức, trong lòng Tần Trân Hy biết rất rõ, chẳng qua Lương Phi Phàm thỉnh thoảng tới một chuyến cũng không nói đến những chuyện kia nên bà coi như cái gì cũng không biết.
Đối với chuyện của con mình trước giờ bà đều có thái độ này, không nói tức là bọn chúng có lý do để không nói, bà sẽ không miễn cưỡng.
Nhưng bây giờ con gái đột nhiên quay về, bà cũng biết tình cảnh không hẳn đã quá ổn.
Bạch Lộ ở trong ngực bà lắc đầu, nhưng giọng lại có chút nghẹn ngào: “Không có, con không có…”
“Bạch Lộ…”
Lời còn chưa nói xong, Tần Trân Hy đã đẩy Bạch Lộ ra, bà cắt đứt lời của Bạch Lộ, ánh mắt nhìn xuyên qua Bạch Lộ, nhìn người đàn ông đứng ở cửa, cười một tiếng: “Phi Phàm tới.”
Người Bạch Lộ cừng đờ, buông lỏng người Tần Trân Hi có chút không được tự nhiên, dừng một chút mới chậm rãi xoay người…
Cô cho rằng mẹ không biết gì cho nên không muốn biểu hiện điều gì trước mặt mẹ. Mẹ cô mới bình phục, Bạch Lộ không muốn bà vì mình mà lo lắng.
“Phi Phàm, vào đi!”
Tần Trân Hi hướng về phía Lương Phi Phàm chào hỏi.
Ánh mắt Bạch Lộ thoáng một tia kháng cự, Lương Thi Phàm nhìn thấy hết, trong lúc nhất thời trái tim quặn đau nhưng gương mặt thâm thúy của anh không biểu lộ chút nào, chỉ nói với Tần Trân Hi: “Con biết Bạch Lộ tới, muốn tìm cô ấy nói mấy câu.”
Trong lòng Tần Trân Hi biết rõ hai đứa nhỏ này có chút mâu thuẫn, bà đại khái cũng biết đã có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua nhân phẩm của Lương Phi Phàm, bà có thể thấy được, người đàn ông này là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Bạch Lộ không có ở đây 5 tháng thì nó cũng đã coi mình là bề trên mà chăm sóc, đường đường là người thừa kế của Lương Thị, bà có tài đức gì? Coi nhưu trên lưng mang nhiều ân oán thì bà cũng không muốn bi kịch đời trước lại kéo dài trên những đứa trẻ này.
Cho nên, Tần Trân Hi, người phụ nữ luôn nhẹ nhàng này luôn có thể thông cảm, giống như là bây giờ bà cũng có thể thông cảm cho chuyện này.
“Đi đi, Bạch Lộ. Mẹ thu xếp đồ xong sẽ ở đây đợi con, con với Phi Phàm đi ra ngoài nói chuyện.”
Bạch Lộ cũng không muốn nói gì với Lương Phi Phàm ngay trước mặt mẹ mình, cô gật đầu một cái, đi theo Lương Phi Phàm đi ra ngoài.
Lương Phi Phàm đưa cô đi thẳng ta bãi đậu xe, anh mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, xoay người để cô lên xe.
Bạch Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn lên xe. Bất kể anh muốn nói gì với cô thì cô cũng có chuyện muốn nói với anh cho rõ ràng.
Thật ra nếu nhiều oán hấn hơn nữa thì nơi sâu nhât strong tim cô vẫn tin tưởng người đàn ông này, một mình lên xe của anh dù trong lòng cô không thoải mái nhưng cũng không cảm thấy bất kỳ cảm giác khủng hoảng gì.
Lương Phi Phàm vòng qua đầu xe bên kia, ngồi vào, anh cũng không lái xe đi, sau khi đóng cửa chỉ lặng lẽ ngồi im lặng. Trong buồng xe nhỏ hẹp nháy mắt liền đầy hơi thở hai người quện vào nhau, quá nhiều vi diệu khiến Lương Phi Phàm có chút tham luyến, bởi vì anh cảm thấy giờ khắc này ở gần cô như vậy dường như có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của cô, thứ mùi có thể khiến anh ngay lập tức thấy ham muốn.
Bạch Lộ ngồi bên cạnh có chút căng thẳng, cô không ngẩng đầu, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay đang nắm lấy nhau.
Lương Phi Phàm quay mặt sang nhìn cô, thấy cô không được tự nhiên, những cảm giác mâu thuẫn cứ lơ lửng quanh người cô. Anh thở dài, nhịn xuống ham muốn ôm cô vào ngực. Anh biết bây giờ không thể, chỉ có thể liều mạng khắc chế mình.
Anh nói trước: “Trở về lúc nào?”
Bạch Lộ nhếch mép một cái, không tâm tình gì đáp lời: “Không phải là anh luôn biết sao? Biết rồi còn hỏi?”
Không biết thì làm sao có thể tới bệnh viện đúng lúc như vậy được?
Trong mắt Lương Phi Phàm thoáng qua tia chật vật. Có lẽ trên thoài thế giới cũng chỉ có một cô gái như vậy, chỉ dùng một loại giọng, nói một câu lại có thể khiến anh chật vật không thể làm gì.
“Bạch Lộ, anh chỉ muốn nói chuyện với em một lúc, có lẽ sau này cũng không có cơ hội. Em có thể thu lại lông nhím không, chẳng lẽ với những gì từng có giữa chúng ta đều không đáng để cho em có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh một lúc sao?”
Cách xa 5 tháng, lúc Bạch Lộ quay về vừa vặn kịp lúc Tần Trân Hi ra viện.
Đứng ở cửa phòng nhìn bóng lưng Tần Trân Hi, hốc mắt Bạch Lộ cay cay ướt át. Mẹ khôi phục rất tốt, tinh thần cũng rất tốt, cô mở miệng gọi một tiếng: “Mẹ, con đã về…”
Tần Trân Hi đang gấp lại quần áo của bệnh viện, động tác tay dừng một chút, quay đầu lại không dám tin, quả nhiên thấy con gái đứng ở cửa.
“Bạch Lộ? Con… chuyện gì đã xảy ra? Không phải con đang ở nước Anh sao?”
Bạch Lộ sụt sịt, tiến tới nắm lấy tay của mẹ: “Nhớ mẹ quá nên con về gặp mẹ.” Nhìn bà dọn dẹp quần áo, Bạch Lộ thuận miệng liền nói: “Con biết hôm nay mẹ xuất viện cho nên xin thầy cho nghỉ 3 ngày.”
Tần Trân Hi than thở: “Đứa nhỏ ngốc này, không phải mẹ rất tốt sao? Khoảng thời gian này khôi phục đều rất tốt, con đừng nghỉ, chương trình học bên đó không phải rất quan trọng sao? Xin nghỉ không tốt.”
“Mẹ, con nhớ mẹ mà.”
“…”
Ánh mắt Tần Trân Hy đầy dịu dàng. Vốn bà là một người phụ nữ tính tình rất lạnh lùng, nhưng sau khi trải qua một trận sinh tử thì cái nhìn đối với rất nhiều vấn đề đã không còn như trước. Đối với người thân duy nhất của mình này tự nhiên cũng quý trọng hơn trước mấy phần.
Dưa tay ôm Bạch Lộ vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Lộ: “Có gì ấm ức? Nhìn dáng vẻ tiều tụy của con không giống như đặc biệt quay về để đón mẹ xuất viện. Có gì nói với mẹ, được không?”
Khoảng thời gian này ở bệnh viện cũng không phải không biết tin tức, trong lòng Tần Trân Hy biết rất rõ, chẳng qua Lương Phi Phàm thỉnh thoảng tới một chuyến cũng không nói đến những chuyện kia nên bà coi như cái gì cũng không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với chuyện của con mình trước giờ bà đều có thái độ này, không nói tức là bọn chúng có lý do để không nói, bà sẽ không miễn cưỡng.
Nhưng bây giờ con gái đột nhiên quay về, bà cũng biết tình cảnh không hẳn đã quá ổn.
Bạch Lộ ở trong ngực bà lắc đầu, nhưng giọng lại có chút nghẹn ngào: “Không có, con không có…”
“Bạch Lộ…”
Lời còn chưa nói xong, Tần Trân Hy đã đẩy Bạch Lộ ra, bà cắt đứt lời của Bạch Lộ, ánh mắt nhìn xuyên qua Bạch Lộ, nhìn người đàn ông đứng ở cửa, cười một tiếng: “Phi Phàm tới.”
Người Bạch Lộ cừng đờ, buông lỏng người Tần Trân Hi có chút không được tự nhiên, dừng một chút mới chậm rãi xoay người…
Cô cho rằng mẹ không biết gì cho nên không muốn biểu hiện điều gì trước mặt mẹ. Mẹ cô mới bình phục, Bạch Lộ không muốn bà vì mình mà lo lắng.
“Phi Phàm, vào đi!”
Tần Trân Hi hướng về phía Lương Phi Phàm chào hỏi.
Ánh mắt Bạch Lộ thoáng một tia kháng cự, Lương Thi Phàm nhìn thấy hết, trong lúc nhất thời trái tim quặn đau nhưng gương mặt thâm thúy của anh không biểu lộ chút nào, chỉ nói với Tần Trân Hi: “Con biết Bạch Lộ tới, muốn tìm cô ấy nói mấy câu.”
Trong lòng Tần Trân Hi biết rõ hai đứa nhỏ này có chút mâu thuẫn, bà đại khái cũng biết đã có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua nhân phẩm của Lương Phi Phàm, bà có thể thấy được, người đàn ông này là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Bạch Lộ không có ở đây 5 tháng thì nó cũng đã coi mình là bề trên mà chăm sóc, đường đường là người thừa kế của Lương Thị, bà có tài đức gì? Coi nhưu trên lưng mang nhiều ân oán thì bà cũng không muốn bi kịch đời trước lại kéo dài trên những đứa trẻ này.
Cho nên, Tần Trân Hi, người phụ nữ luôn nhẹ nhàng này luôn có thể thông cảm, giống như là bây giờ bà cũng có thể thông cảm cho chuyện này.
“Đi đi, Bạch Lộ. Mẹ thu xếp đồ xong sẽ ở đây đợi con, con với Phi Phàm đi ra ngoài nói chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Lộ cũng không muốn nói gì với Lương Phi Phàm ngay trước mặt mẹ mình, cô gật đầu một cái, đi theo Lương Phi Phàm đi ra ngoài.
Lương Phi Phàm đưa cô đi thẳng ta bãi đậu xe, anh mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, xoay người để cô lên xe.
Bạch Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn lên xe. Bất kể anh muốn nói gì với cô thì cô cũng có chuyện muốn nói với anh cho rõ ràng.
Thật ra nếu nhiều oán hấn hơn nữa thì nơi sâu nhât strong tim cô vẫn tin tưởng người đàn ông này, một mình lên xe của anh dù trong lòng cô không thoải mái nhưng cũng không cảm thấy bất kỳ cảm giác khủng hoảng gì.
Lương Phi Phàm vòng qua đầu xe bên kia, ngồi vào, anh cũng không lái xe đi, sau khi đóng cửa chỉ lặng lẽ ngồi im lặng. Trong buồng xe nhỏ hẹp nháy mắt liền đầy hơi thở hai người quện vào nhau, quá nhiều vi diệu khiến Lương Phi Phàm có chút tham luyến, bởi vì anh cảm thấy giờ khắc này ở gần cô như vậy dường như có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của cô, thứ mùi có thể khiến anh ngay lập tức thấy ham muốn.
Bạch Lộ ngồi bên cạnh có chút căng thẳng, cô không ngẩng đầu, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay đang nắm lấy nhau.
Lương Phi Phàm quay mặt sang nhìn cô, thấy cô không được tự nhiên, những cảm giác mâu thuẫn cứ lơ lửng quanh người cô. Anh thở dài, nhịn xuống ham muốn ôm cô vào ngực. Anh biết bây giờ không thể, chỉ có thể liều mạng khắc chế mình.
Anh nói trước: “Trở về lúc nào?”
Bạch Lộ nhếch mép một cái, không tâm tình gì đáp lời: “Không phải là anh luôn biết sao? Biết rồi còn hỏi?”
Không biết thì làm sao có thể tới bệnh viện đúng lúc như vậy được?
Trong mắt Lương Phi Phàm thoáng qua tia chật vật. Có lẽ trên thoài thế giới cũng chỉ có một cô gái như vậy, chỉ dùng một loại giọng, nói một câu lại có thể khiến anh chật vật không thể làm gì.
“Bạch Lộ, anh chỉ muốn nói chuyện với em một lúc, có lẽ sau này cũng không có cơ hội. Em có thể thu lại lông nhím không, chẳng lẽ với những gì từng có giữa chúng ta đều không đáng để cho em có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh một lúc sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro