Chương 221
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
“Cũng là bởi vì từng có mọi thứ nên khi tách ra mới khiến người ta
cảm thấy khó chịu như vậy.” Bạch Lộ theo bản năng siết chặt ngón tay
trên đầu gối, cô siết quá mạnh khiến khớp xương trắng bệch, cô nói thật
nhỏ, giọng có chút khàn khàn.
Lâm Hựu Gia đã từng hát bài Lòng Chua Xót
… Chúng ta từng yêu nhau, nghĩ đến liền chua xót trong lòng.
… Em từng có anh, thật khiến lòng em chua xót.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi nhưng cuối cùng phải bỏ qua…
Hơi thở Lương Phi Phàm cứng lại, tay đặt trên tay lái cũng giật giật theo. Ánh mắt thâm thúy của anh vẫn trầm trầm nhìn người phụ nữ bên cạnh, hận không thể đem cả người cô dung hợp vào thân thể mình. Nếu quả thật có thể…
Nhớ tới thời điểm ở nước Anh, cô đứng bên lề đường trỗng trải khóc nức nở không ngừng khiến trái tim anh thắt lại đau nhói.
… Cũng là bởi vì từng có mọi thứ nên khi tách ra mới khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy.
…
Cô cũng đau khổ, anh biết. Cho nên anh lại càng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới là tốt nhất.
“… Anh biết, em đã từng nói không muốn gặp lại anh. Có điều đây là lần cuối cùng anh chủ động xuất hiện trước mặt em, anh muốn nói chuyện tử tế với em một lần, em không muốn nói thì có thể nghe, nghe anh nói. Bạch Lộ, em nên tiếp tục học SGA bên Anh.”
“Em yên tâm, anh đã đồng ý sẽ không quấy nhiễu tới cuộc sống của em, anh làm được. Từ sau khi em xuống xe, chỉ cần em không cần anh thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, cho nên em hoàn toàn không cần lẩn trốn anh.”
Bạch Lộ gật đầu: “Tôi đã từng nghĩ muốn rời khỏi nước Anh, nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ được rõ ràng, quả thật là không cần thiết. Cho nên tôi sẽ vì tương lai của mình, sẽ không bỏ học nửa chừng, tôi sẽ học đến khi tốt nghiệp.”
Lương Phi Phàm nghe cô nói như vậy rõ ràng thấy yên tâm một chút.
Mấy ngày nay dĩ nhiên anh biết nhất cử nhất động của cô, biết cô có gặp thầy giáo của mình nói muốn nghỉ học. Anh vẫn luôn hy vọng cô sẽ tốt, là thật tốt. Đã từng thấy cô nói, thiết kế kiến trúc đối với cô chính là mơ ước, anh muốn để cô hoàn thành giấc mơ này một cách hoàn mỹ.
Một người có thể sống trong mơ ước của mình là một chuyện rất hạnh phúc.
Anh biết sau này chuyện có thể làm cho cô sẽ là rất hạn chế, cho nên càng muốn hoàn thành xong con đường cho cô đi.
“Mặc dù thân thể mẹ em đã phục hồi hoàn toàn rồi nhưng dù sao cũng động tới phẫu thuật, bác sĩ Smith ngay từ đầu đã có nói sau phẫu thuật mấy năm có thể sẽ xuất hiện một ít di chứng, cho nên tốt nhất để bà ở lại thành phố A, anh đã chuẩn bị một căn nhà cho mọi người ở khu vực tương đối dễ dàng sinh hoạt.
“Tôi không cần.” Bạch Lộ cau mày cắt đứt lời của anh.
Chân mày Lương Phi Phàm hơi nhíu lại, rốt cuộc vẫn phải đưa tay tới nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Bạch Lộ theo bản năng giằng ra, cục xương trên cổ Lương Phi Phàm lăn một chút, tròng mắt đen trầm lộ ra mấy phần đau đớn nhưng bị tơ máu đỏ tươi che mất, giọng anh trầm thấp: “Tại sao không cần? Đây là em đáng được nhận. Bạch Lộ, bây giờ em vẫn là vợ Lương Phi Phàm anh, anh làm mọi thứ đều vì em, một căn nhà cũng không là gì cả, coi như là anh bồi thường cho em, em đón nhận trong lòng anh sẽ thoải mái một chút…”
“Tôi không muốn nhận!”
Bạch Lộ chợt ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, ánh mắt cô chợt lóe, từng câu từng chữ nói: “Tại sao tôi phải nhận? Tôi là vợ của anh, chúng ta muốn ly dị cho nên anh muốn cho tôi một căn nhà? Lương tổng, anh rất rộng rãi, tôi biết anh có rất nhiều tiền, một căn nhà hay mười căn nhà đối với anh mà nói thật sự cũng không thấm gì… Nhưng đối với tôi mà nói thật sự không cần thiết. Tôi ly dị với anh sẽ không cần một đồng của anh, cũng sẽ không muốn bất kỳ sản nghiệp nào của anh, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng, cũng không cần cảm thấy… áy náy. Đám cưới này là tôi muốn tránh xa. Tôi biết anh có điều khó xử của anh, tôi không cách nào có thể hiểu được sự khó xử của anh, cũng không cách nào tiếp nhận được việc này cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn quay đầu rời đi. Giữa chúng ta… nói công bằng, chưa nói tới là ai phản bội ai, chẳng qua là mỗi người đều có sự cố chấp của mình, không muốn buông một thứ gì đó. Với anh có lẽ là gia đình, là tình thân, còn có quyền thế. Với tôi mà nói, là cái gì thì tự trong lòng tôi biết rõ ràng nhất.”
Cho nên, đừng dùng một căn nhà để đền bù em, như vậy sẽ khiến cho em cảm thấy em đối với anh cũng chỉ là một người đàn bà, chỉ như một người đàn bà bình thường, một khách qua đường.
Mặc dù bây giờ điều ấy đã trở thành sự thật.
“Vậy em muốn anh như thế nào? Anh không biết còn có điều gì có thể làm cho em…”
“Anh không cần vì tôi làm điều gì cả.”
Bạch Lộ đẩy tay anh ra, tự mình lấy từ trong túi xách tờ đơn ly dị, trên đó cô đã ký tên… Bạch Lộ.
Lâm Hựu Gia đã từng hát bài Lòng Chua Xót
… Chúng ta từng yêu nhau, nghĩ đến liền chua xót trong lòng.
… Em từng có anh, thật khiến lòng em chua xót.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi nhưng cuối cùng phải bỏ qua…
Hơi thở Lương Phi Phàm cứng lại, tay đặt trên tay lái cũng giật giật theo. Ánh mắt thâm thúy của anh vẫn trầm trầm nhìn người phụ nữ bên cạnh, hận không thể đem cả người cô dung hợp vào thân thể mình. Nếu quả thật có thể…
Nhớ tới thời điểm ở nước Anh, cô đứng bên lề đường trỗng trải khóc nức nở không ngừng khiến trái tim anh thắt lại đau nhói.
… Cũng là bởi vì từng có mọi thứ nên khi tách ra mới khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy.
…
Cô cũng đau khổ, anh biết. Cho nên anh lại càng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới là tốt nhất.
“… Anh biết, em đã từng nói không muốn gặp lại anh. Có điều đây là lần cuối cùng anh chủ động xuất hiện trước mặt em, anh muốn nói chuyện tử tế với em một lần, em không muốn nói thì có thể nghe, nghe anh nói. Bạch Lộ, em nên tiếp tục học SGA bên Anh.”
“Em yên tâm, anh đã đồng ý sẽ không quấy nhiễu tới cuộc sống của em, anh làm được. Từ sau khi em xuống xe, chỉ cần em không cần anh thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, cho nên em hoàn toàn không cần lẩn trốn anh.”
Bạch Lộ gật đầu: “Tôi đã từng nghĩ muốn rời khỏi nước Anh, nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ được rõ ràng, quả thật là không cần thiết. Cho nên tôi sẽ vì tương lai của mình, sẽ không bỏ học nửa chừng, tôi sẽ học đến khi tốt nghiệp.”
Lương Phi Phàm nghe cô nói như vậy rõ ràng thấy yên tâm một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày nay dĩ nhiên anh biết nhất cử nhất động của cô, biết cô có gặp thầy giáo của mình nói muốn nghỉ học. Anh vẫn luôn hy vọng cô sẽ tốt, là thật tốt. Đã từng thấy cô nói, thiết kế kiến trúc đối với cô chính là mơ ước, anh muốn để cô hoàn thành giấc mơ này một cách hoàn mỹ.
Một người có thể sống trong mơ ước của mình là một chuyện rất hạnh phúc.
Anh biết sau này chuyện có thể làm cho cô sẽ là rất hạn chế, cho nên càng muốn hoàn thành xong con đường cho cô đi.
“Mặc dù thân thể mẹ em đã phục hồi hoàn toàn rồi nhưng dù sao cũng động tới phẫu thuật, bác sĩ Smith ngay từ đầu đã có nói sau phẫu thuật mấy năm có thể sẽ xuất hiện một ít di chứng, cho nên tốt nhất để bà ở lại thành phố A, anh đã chuẩn bị một căn nhà cho mọi người ở khu vực tương đối dễ dàng sinh hoạt.
“Tôi không cần.” Bạch Lộ cau mày cắt đứt lời của anh.
Chân mày Lương Phi Phàm hơi nhíu lại, rốt cuộc vẫn phải đưa tay tới nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Bạch Lộ theo bản năng giằng ra, cục xương trên cổ Lương Phi Phàm lăn một chút, tròng mắt đen trầm lộ ra mấy phần đau đớn nhưng bị tơ máu đỏ tươi che mất, giọng anh trầm thấp: “Tại sao không cần? Đây là em đáng được nhận. Bạch Lộ, bây giờ em vẫn là vợ Lương Phi Phàm anh, anh làm mọi thứ đều vì em, một căn nhà cũng không là gì cả, coi như là anh bồi thường cho em, em đón nhận trong lòng anh sẽ thoải mái một chút…”
“Tôi không muốn nhận!”
Bạch Lộ chợt ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, ánh mắt cô chợt lóe, từng câu từng chữ nói: “Tại sao tôi phải nhận? Tôi là vợ của anh, chúng ta muốn ly dị cho nên anh muốn cho tôi một căn nhà? Lương tổng, anh rất rộng rãi, tôi biết anh có rất nhiều tiền, một căn nhà hay mười căn nhà đối với anh mà nói thật sự cũng không thấm gì… Nhưng đối với tôi mà nói thật sự không cần thiết. Tôi ly dị với anh sẽ không cần một đồng của anh, cũng sẽ không muốn bất kỳ sản nghiệp nào của anh, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng, cũng không cần cảm thấy… áy náy. Đám cưới này là tôi muốn tránh xa. Tôi biết anh có điều khó xử của anh, tôi không cách nào có thể hiểu được sự khó xử của anh, cũng không cách nào tiếp nhận được việc này cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn quay đầu rời đi. Giữa chúng ta… nói công bằng, chưa nói tới là ai phản bội ai, chẳng qua là mỗi người đều có sự cố chấp của mình, không muốn buông một thứ gì đó. Với anh có lẽ là gia đình, là tình thân, còn có quyền thế. Với tôi mà nói, là cái gì thì tự trong lòng tôi biết rõ ràng nhất.”
Cho nên, đừng dùng một căn nhà để đền bù em, như vậy sẽ khiến cho em cảm thấy em đối với anh cũng chỉ là một người đàn bà, chỉ như một người đàn bà bình thường, một khách qua đường.
Mặc dù bây giờ điều ấy đã trở thành sự thật.
“Vậy em muốn anh như thế nào? Anh không biết còn có điều gì có thể làm cho em…”
“Anh không cần vì tôi làm điều gì cả.”
Bạch Lộ đẩy tay anh ra, tự mình lấy từ trong túi xách tờ đơn ly dị, trên đó cô đã ký tên… Bạch Lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro