Chương 222
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Cô nhớ tới thời điểm để luật sư thảo lá đơn ly dị, từng điểm từng điểm,
thật ra cũng không có nội dung gì đặc biệt nhưng cô lại cực kỳ nghiêm
túc, lúc đặt bút ký tên vào cô lại nhớ tới thời điểm cô gả cho anh, anh
đưa cô đến cục dân chính đăng ký.
Khi đó, cũng là hai chữ Bạch Lộ, khi cô kí tên cũng là mắt ướt đẫm nước, nhưng thời điểm đó cô hạnh phúc biết bao nhiêu.
Roẹt một cái, giống như học sinh tiểu học vừa học cách viết tên mình vậy, rất sợ là viết sai, lại sợ cả viết khó đọc nên viết rất nghiêm túc…
Mà hôm nay, cũng là roẹt một cái, đã từng cảm thấy rất hạnh phúc nhưng đến hôm nay toàn bộ đều biến thành cảm giác thống khổ. Không phải sợ viết sai, không phải sợ viết khó đọc mà là không muốn viết tiếp nhưng lại không thể không viết tiếp…
Cho nên, hành phúc đã từng có… vì cái gì còn phải nhắc tới?
Nhắc tới, trái tim giống như bị người siết chặt, đau đến khó mà thở được. Ai mang tới cho cô một chút không khí tinh khiết?
“Ký tên ở chỗ này, sau đó để tôi rời đi như những gì anh cam kết với tôi hôm nay, chỉ cần tôi không tìm anh thì anh sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Cô mỗi từ đều nói rất chậm chạp, thâm trầm mang theo sự run rẩy, cô không có cách nào khống chế: “Đây là chuyện tốt mà anh có thể làm vì tôi, cũng là điều tôi muốn anh làm cho tôi. Phi Phàm…”
Khi gọi tới hai chữ này đầu mũi cô cay cay, thật sự không có cách nào khống chế được, nước mắt tuôn ra quá nhanh, đến khi cô phản ứng lại được thì nước mắt đã theo gò má lăn xuống. Tay cô đưa ra có chút chật vật, trong ngày mắt muốn buông. Thân thể đột nhiên bị người dùng sức kéo lại, cô chỉ kịp ‘a’ một tiếng, tiếng kêu vừa mới ra đến cổ họng đã bị môi người khác chặn lấy.
“…”
Một tay Lương Phi Phàm giữ gáy cô một tay giữ eo cô, dùng sức kéo cả người cô vào trong ngực mình, hung hãn hôn lên đôi môi của cô.
Mùi vị của cô anh rất quen thuộc, rất lưu luyến khiến anh có cảm giác mãnh liệt như vậy. Anh biết cô sẽ không vui khi anh chạm vào cô như vậy nhưng anh không có cách nào khống chế, anh muốn hôn cô, tham lam hít lấy mùi cơ thể của cô.
Anh hôn cường thế bá đạo quá mức, toàn thân Bạch Lộ đều bị đè ép ở chỗ ngồi trên xe, thân thể của anh không ngừng áp chặt. Buồng xe chật hẹp như vậy nhưng anh có thể thành thạo khống chế, tay giữ eo cô từ từ đi lên một bên mềm mại.
“Ư…”
Bạch Lộ chợt kêu khẽ một tiếng, hơi thở bị chặn lại hồi lâu khiến phổi cô như bị đè ép. Nhưng Lương Phi Phàm cảm thấy còn chưa đủ, như thế nào cũng không đủ, muốn cô, muốn đem cô dung nhập vào máu xương mình. Làm sao mới là đủ đây?
… Nếu như thời gian có thể ngưng lại ở thời khắc này cũng không phải không là chuyện tốt.
Bởi vì lần này anh thật sẽ buông tay, có lẽ sau này sẽ không còn có cơ hội nữa.
Sự tuyệt vọng này đã nảy sinh trong đầu anh khiến tay anh không dừng lại được, thừa dịp Bạch Lộ hé miệng để thở lưỡi anh liền linh hoạt xâm nhập quét sạch bên trong miệng cô, khiến toàn thân cô run rẩy không còn khống chế được…
Anh ấy là người đàn ông của mình, anh ấy là chồng mình, anh ấy mang tình yêu đến cho mình. Yêu thật sự kích thích, cũng mang tới cho mình vô số cảm xúc. Trương Ái Linh đã từng nói… “Lối đi đến linh hồn người phụ nữ chính là thân mật.”
Những lời này thật một chút không giả, giữa trái tim và cơ thể, luôn là cơ thể cho ra phản ứng trực tiếp nhất, sâu sắc nhất.
Trong lòng cô biết không thể thân mật với anh như vậy nhưng thân thể cô đối với sự đụng chạm của anh vẫn nhạy cảm như vậy…
Lương Phi Phàm nặng nề hôn cô, hút lấy đầu lưỡi của cô, dùng sức để cô thấy tê dại. Thân thể cô đã mềm nhũn, hai tay vô lực thả lỏng ở bên, muốn nắm lấy cái gì đó nhưng ngón tay vẫn luôn run rẩy…
“Bạch Lộ! Bạch Lộ…”
Giọng anh trầm thấp lộ ra ham muốn, áp vào môi cô, gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng chui vào sâu trong trái tim cô. Loại cảm giác này giống như cậy mạn đằng tùy ý cắm sâu vào thân thể cô, tìm được trái tim cô bám chặt khiến cô không có cách nào cắt bỏ… Bởi vì bám chặt giống như máu thịt đã hòa vào nhau, muốn cắt thì chẳng khác nào phải cắt trái tim mình…
Đau? Sướng?
Phi Phàm, em thật sự rất đau, rất khó chịu…
Thân thể cô từ từ buông lỏng, tay Lương Phi Phàm nặng nề xoa ngực của cô, trán hai người dính vào nhau, không khí trong buồng xe đầy nóng bỏng. Cô không có cách nào đẩy người đàn ông trên người mình ra, dường như đã buông xuôi tất cả. Nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Hai người đều sửng sốt một chút, Bạch Lộ nhanh chóng kịp phán ứng, đầu óc đang hỗn độn giống như bị một gậy đập mạnh vào, chỉ choáng váng chóc lát rồi thần trí liền thanh tỉnh không ít.
“Buông ra!”
Cô đẩy người đàn ông trên người mình. Nhưng Lương Phi Phàm không muốn buông cô chút nào, cắn môi cô, dùng đầu lưỡi tách môi cô ra, thở nặng nhọc: “Đừng để ý, cho anh, anh muốn em… Bạch Lộ…”
Hô hấp của Bạch Lộ rối loạn, trái tim đập mạnh, nhưng cảm giác ý loạn tình mê lúc trước đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Cô không đẩy được người đàn ông trên người mình ra liền cố hết sức mở miệng: “Không muốn, tôi không muốn… Anh buông tôi ra… Lương Phi Phàm, anh coi đây là gì? Chúng ta… sắp ly dị, anh đừng chạm vào tôi nữa…”
Khi đó, cũng là hai chữ Bạch Lộ, khi cô kí tên cũng là mắt ướt đẫm nước, nhưng thời điểm đó cô hạnh phúc biết bao nhiêu.
Roẹt một cái, giống như học sinh tiểu học vừa học cách viết tên mình vậy, rất sợ là viết sai, lại sợ cả viết khó đọc nên viết rất nghiêm túc…
Mà hôm nay, cũng là roẹt một cái, đã từng cảm thấy rất hạnh phúc nhưng đến hôm nay toàn bộ đều biến thành cảm giác thống khổ. Không phải sợ viết sai, không phải sợ viết khó đọc mà là không muốn viết tiếp nhưng lại không thể không viết tiếp…
Cho nên, hành phúc đã từng có… vì cái gì còn phải nhắc tới?
Nhắc tới, trái tim giống như bị người siết chặt, đau đến khó mà thở được. Ai mang tới cho cô một chút không khí tinh khiết?
“Ký tên ở chỗ này, sau đó để tôi rời đi như những gì anh cam kết với tôi hôm nay, chỉ cần tôi không tìm anh thì anh sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Cô mỗi từ đều nói rất chậm chạp, thâm trầm mang theo sự run rẩy, cô không có cách nào khống chế: “Đây là chuyện tốt mà anh có thể làm vì tôi, cũng là điều tôi muốn anh làm cho tôi. Phi Phàm…”
Khi gọi tới hai chữ này đầu mũi cô cay cay, thật sự không có cách nào khống chế được, nước mắt tuôn ra quá nhanh, đến khi cô phản ứng lại được thì nước mắt đã theo gò má lăn xuống. Tay cô đưa ra có chút chật vật, trong ngày mắt muốn buông. Thân thể đột nhiên bị người dùng sức kéo lại, cô chỉ kịp ‘a’ một tiếng, tiếng kêu vừa mới ra đến cổ họng đã bị môi người khác chặn lấy.
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tay Lương Phi Phàm giữ gáy cô một tay giữ eo cô, dùng sức kéo cả người cô vào trong ngực mình, hung hãn hôn lên đôi môi của cô.
Mùi vị của cô anh rất quen thuộc, rất lưu luyến khiến anh có cảm giác mãnh liệt như vậy. Anh biết cô sẽ không vui khi anh chạm vào cô như vậy nhưng anh không có cách nào khống chế, anh muốn hôn cô, tham lam hít lấy mùi cơ thể của cô.
Anh hôn cường thế bá đạo quá mức, toàn thân Bạch Lộ đều bị đè ép ở chỗ ngồi trên xe, thân thể của anh không ngừng áp chặt. Buồng xe chật hẹp như vậy nhưng anh có thể thành thạo khống chế, tay giữ eo cô từ từ đi lên một bên mềm mại.
“Ư…”
Bạch Lộ chợt kêu khẽ một tiếng, hơi thở bị chặn lại hồi lâu khiến phổi cô như bị đè ép. Nhưng Lương Phi Phàm cảm thấy còn chưa đủ, như thế nào cũng không đủ, muốn cô, muốn đem cô dung nhập vào máu xương mình. Làm sao mới là đủ đây?
… Nếu như thời gian có thể ngưng lại ở thời khắc này cũng không phải không là chuyện tốt.
Bởi vì lần này anh thật sẽ buông tay, có lẽ sau này sẽ không còn có cơ hội nữa.
Sự tuyệt vọng này đã nảy sinh trong đầu anh khiến tay anh không dừng lại được, thừa dịp Bạch Lộ hé miệng để thở lưỡi anh liền linh hoạt xâm nhập quét sạch bên trong miệng cô, khiến toàn thân cô run rẩy không còn khống chế được…
Anh ấy là người đàn ông của mình, anh ấy là chồng mình, anh ấy mang tình yêu đến cho mình. Yêu thật sự kích thích, cũng mang tới cho mình vô số cảm xúc. Trương Ái Linh đã từng nói… “Lối đi đến linh hồn người phụ nữ chính là thân mật.”
Những lời này thật một chút không giả, giữa trái tim và cơ thể, luôn là cơ thể cho ra phản ứng trực tiếp nhất, sâu sắc nhất.
Trong lòng cô biết không thể thân mật với anh như vậy nhưng thân thể cô đối với sự đụng chạm của anh vẫn nhạy cảm như vậy…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Phi Phàm nặng nề hôn cô, hút lấy đầu lưỡi của cô, dùng sức để cô thấy tê dại. Thân thể cô đã mềm nhũn, hai tay vô lực thả lỏng ở bên, muốn nắm lấy cái gì đó nhưng ngón tay vẫn luôn run rẩy…
“Bạch Lộ! Bạch Lộ…”
Giọng anh trầm thấp lộ ra ham muốn, áp vào môi cô, gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng chui vào sâu trong trái tim cô. Loại cảm giác này giống như cậy mạn đằng tùy ý cắm sâu vào thân thể cô, tìm được trái tim cô bám chặt khiến cô không có cách nào cắt bỏ… Bởi vì bám chặt giống như máu thịt đã hòa vào nhau, muốn cắt thì chẳng khác nào phải cắt trái tim mình…
Đau? Sướng?
Phi Phàm, em thật sự rất đau, rất khó chịu…
Thân thể cô từ từ buông lỏng, tay Lương Phi Phàm nặng nề xoa ngực của cô, trán hai người dính vào nhau, không khí trong buồng xe đầy nóng bỏng. Cô không có cách nào đẩy người đàn ông trên người mình ra, dường như đã buông xuôi tất cả. Nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Hai người đều sửng sốt một chút, Bạch Lộ nhanh chóng kịp phán ứng, đầu óc đang hỗn độn giống như bị một gậy đập mạnh vào, chỉ choáng váng chóc lát rồi thần trí liền thanh tỉnh không ít.
“Buông ra!”
Cô đẩy người đàn ông trên người mình. Nhưng Lương Phi Phàm không muốn buông cô chút nào, cắn môi cô, dùng đầu lưỡi tách môi cô ra, thở nặng nhọc: “Đừng để ý, cho anh, anh muốn em… Bạch Lộ…”
Hô hấp của Bạch Lộ rối loạn, trái tim đập mạnh, nhưng cảm giác ý loạn tình mê lúc trước đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Cô không đẩy được người đàn ông trên người mình ra liền cố hết sức mở miệng: “Không muốn, tôi không muốn… Anh buông tôi ra… Lương Phi Phàm, anh coi đây là gì? Chúng ta… sắp ly dị, anh đừng chạm vào tôi nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro